Chương 8
Phản Quý Tình Thiên
2025-03-05 09:48:32
Tôi lấy điện thoại ra, mở một đoạn video đặt trước mặt anh ta.
Hình ảnh từng chút từng chút lướt qua, sắc mặt Chu Tế Trạch càng lúc càng tái nhợt.
Cho đến khi đoạn cuối cùng xuất hiện.
Anh ta dường như không thể chịu đựng nổi nữa, hoảng loạn tắt đi.
“Hôm đó em đã theo dõi tôi?”
Tôi ngả người ra sau, cố tìm một tư thế thoải mái nhất cho mình.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh này, tôi thực sự không dám tin rằng người đã chung chăn gối với mình bao năm qua lại là một tên súc sinh.
“Chu Tế Trạch, Tống Yên là em dâu ruột của anh đấy.
“Khi anh ân ái với cô ta, có từng nghĩ đến tôi và em trai anh không?
“Hôm nay anh còn có mặt mũi nhắc đến đứa bé? Nếu con tôi ra đời, nó cũng sẽ phải xấu hổ vì có một người cha như anh.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lúc này, sắc mặt của Chu Tế Trạch vô cùng đặc sắc.
Anh ta nghiến chặt quai hàm, đôi tay run rẩy dữ dội.
Giây tiếp theo, anh ta đột nhiên hoảng loạn quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi nhướng mày:
“Anh lại giở trò gì đây?”
Chu Tế Trạch nước mắt nước mũi tèm lem.
“Tư Du, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi. Hôm đó sau khi cãi nhau với em, anh nhận được điện thoại của Tống Yên, không biết tại sao lại tìm đến cô ta.
“Khi đó, anh thật sự bị cơn giận làm mờ mắt, mới hồ đồ mà lên giường với cô ta. Em tin anh đi, trong lòng anh từ đầu đến cuối đều chỉ có em, đêm đó chỉ là một sai lầm.
“Em tha thứ cho anh được không? Anh hứa sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ con cô ta, cũng không trách em vì đã bỏ đứa bé. Chúng ta làm lại từ đầu, được không?
“Anh thực sự không thể ly hôn, không thể mất em được.”
Căn phòng tràn ngập tiếng khóc nức nở kìm nén của Chu Tế Trạch.
Anh ta muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi ghét bỏ hất ra.
“Anh đã làm chuyện đó rồi, bây giờ lại muốn vờ như chưa có gì xảy ra, rồi bắt đầu lại từ đầu?
“Đừng nói là tôi, ngay cả Tống Yên, anh đoán xem, cô ta có chịu buông tha cho anh không?”
13
Chu Tế Trạch cau mày, vẻ mặt đột ngột thay đổi.
“Em có ý gì?”
Tôi mất kiên nhẫn xoa trán, rồi nhìn về phía cửa.
“Vào đi.”
Giây tiếp theo, Tống Yên rụt rè đẩy cửa bước vào.
Không cần suy nghĩ, cô ta lập tức quỳ xuống bên cạnh Chu Tế Trạch.
Một tay kéo lấy ống quần tôi, vừa khóc lóc thảm thiết vừa cầu xin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chị dâu, là em quyến rũ anh Tế Trạch, tất cả đều là lỗi của em. Chị muốn đánh, muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng xin chị hãy nhường anh ấy cho em.
“Chị ưu tú như vậy, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn cũng không khó.
“Nhưng em và Tiểu Kiều chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nếu mất anh Tế Trạch, em cũng không còn đường sống nữa.”
Tôi bật cười lạnh.
Hai người này thật biết cách diễn kịch, không thấy mệt sao?
Hở một chút là khóc lóc vật vã, chỉ để đạt được mục đích mà chẳng còn chút nguyên tắc nào.
Tôi thậm chí còn không hiểu, trước đây rốt cuộc tôi đã thấy gì ở Chu Tế Trạch?
Tôi chưa kịp mở miệng, Chu Tế Trạch đã hung hăng kéo mạnh cánh tay của Tống Yên.
Tôi yên lặng nhìn họ đấu đá nhau.
“Cô còn biết đến liêm sỉ không?
“Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, cô xen vào làm gì?
“Tống Yên, tôi nói cho cô biết, tôi không đời nào ly hôn với Tư Du đâu, cô hãy dập tắt ý định đó đi!”
Một người phụ nữ bình thường nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ gào thét điên cuồng.
Nhưng Tống Yên lại khiến tôi có cái nhìn khác về cô ta.
Cô ta chỉ lặng lẽ khóc nức nở, bộ dạng yếu đuối đáng thương.
“Anh Tế Trạch, em biết anh hận em vì đã dụ dỗ anh. Nhưng là vì em yêu anh quá sâu, không thể tự kiềm chế được.
“Sau khi Quang Diệu mất, anh chính là người thân duy nhất của em. Ngoài anh ra, em thật sự không biết còn có thể dựa vào ai.
“Biết trước có ngày hôm nay, thà lúc đó em dẫn Tiểu Kiều cùng c.h.ế.t quách cho rồi.
“Em thà đ.â.m đầu c.h.ế.t ngay tại nhà anh, còn hơn bị mọi người ghét bỏ như một gánh nặng.”
Dứt lời, cô ta thực sự lao đầu vào bàn trà.
Chu Tế Trạch gần như không cần suy nghĩ, nghiến răng ôm chặt lấy cô ta.
“Em đang làm loạn cái gì vậy?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Câu nói này, giọng điệu rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
Chu Quang Diệu là điểm yếu của anh ta.
Chỉ cần nhắc đến cái tên này, nỗi áy náy đó đủ để đè nát Chu Tế Trạch.
Anh ta nhắm mắt lại, vẻ mặt giằng co giữa lý trí và tình cảm.
Tôi lặng lẽ quan sát hai người trước mặt, đúng lúc gõ nhẹ lên bàn.
“Nếu trong lòng anh đã có quyết định, thì ký đi.
“Tôi muốn nhắc anh một chuyện, trong thời gian hôn nhân mà ngoại tình, anh sẽ không được chia bất cứ tài sản nào của chúng ta.”
Giây tiếp theo, giọng nói chói tai của Tống Yên vang lên.
“Dựa vào cái gì? Chị muốn đuổi anh Tế Trạch ra khỏi nhà tay trắng sao?”
Tôi cong môi cười nhẹ, ánh mắt sắc bén quét qua hai người họ.
Hình ảnh từng chút từng chút lướt qua, sắc mặt Chu Tế Trạch càng lúc càng tái nhợt.
Cho đến khi đoạn cuối cùng xuất hiện.
Anh ta dường như không thể chịu đựng nổi nữa, hoảng loạn tắt đi.
“Hôm đó em đã theo dõi tôi?”
Tôi ngả người ra sau, cố tìm một tư thế thoải mái nhất cho mình.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh này, tôi thực sự không dám tin rằng người đã chung chăn gối với mình bao năm qua lại là một tên súc sinh.
“Chu Tế Trạch, Tống Yên là em dâu ruột của anh đấy.
“Khi anh ân ái với cô ta, có từng nghĩ đến tôi và em trai anh không?
“Hôm nay anh còn có mặt mũi nhắc đến đứa bé? Nếu con tôi ra đời, nó cũng sẽ phải xấu hổ vì có một người cha như anh.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lúc này, sắc mặt của Chu Tế Trạch vô cùng đặc sắc.
Anh ta nghiến chặt quai hàm, đôi tay run rẩy dữ dội.
Giây tiếp theo, anh ta đột nhiên hoảng loạn quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi nhướng mày:
“Anh lại giở trò gì đây?”
Chu Tế Trạch nước mắt nước mũi tèm lem.
“Tư Du, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi. Hôm đó sau khi cãi nhau với em, anh nhận được điện thoại của Tống Yên, không biết tại sao lại tìm đến cô ta.
“Khi đó, anh thật sự bị cơn giận làm mờ mắt, mới hồ đồ mà lên giường với cô ta. Em tin anh đi, trong lòng anh từ đầu đến cuối đều chỉ có em, đêm đó chỉ là một sai lầm.
“Em tha thứ cho anh được không? Anh hứa sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ con cô ta, cũng không trách em vì đã bỏ đứa bé. Chúng ta làm lại từ đầu, được không?
“Anh thực sự không thể ly hôn, không thể mất em được.”
Căn phòng tràn ngập tiếng khóc nức nở kìm nén của Chu Tế Trạch.
Anh ta muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi ghét bỏ hất ra.
“Anh đã làm chuyện đó rồi, bây giờ lại muốn vờ như chưa có gì xảy ra, rồi bắt đầu lại từ đầu?
“Đừng nói là tôi, ngay cả Tống Yên, anh đoán xem, cô ta có chịu buông tha cho anh không?”
13
Chu Tế Trạch cau mày, vẻ mặt đột ngột thay đổi.
“Em có ý gì?”
Tôi mất kiên nhẫn xoa trán, rồi nhìn về phía cửa.
“Vào đi.”
Giây tiếp theo, Tống Yên rụt rè đẩy cửa bước vào.
Không cần suy nghĩ, cô ta lập tức quỳ xuống bên cạnh Chu Tế Trạch.
Một tay kéo lấy ống quần tôi, vừa khóc lóc thảm thiết vừa cầu xin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chị dâu, là em quyến rũ anh Tế Trạch, tất cả đều là lỗi của em. Chị muốn đánh, muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng xin chị hãy nhường anh ấy cho em.
“Chị ưu tú như vậy, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn cũng không khó.
“Nhưng em và Tiểu Kiều chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nếu mất anh Tế Trạch, em cũng không còn đường sống nữa.”
Tôi bật cười lạnh.
Hai người này thật biết cách diễn kịch, không thấy mệt sao?
Hở một chút là khóc lóc vật vã, chỉ để đạt được mục đích mà chẳng còn chút nguyên tắc nào.
Tôi thậm chí còn không hiểu, trước đây rốt cuộc tôi đã thấy gì ở Chu Tế Trạch?
Tôi chưa kịp mở miệng, Chu Tế Trạch đã hung hăng kéo mạnh cánh tay của Tống Yên.
Tôi yên lặng nhìn họ đấu đá nhau.
“Cô còn biết đến liêm sỉ không?
“Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, cô xen vào làm gì?
“Tống Yên, tôi nói cho cô biết, tôi không đời nào ly hôn với Tư Du đâu, cô hãy dập tắt ý định đó đi!”
Một người phụ nữ bình thường nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ gào thét điên cuồng.
Nhưng Tống Yên lại khiến tôi có cái nhìn khác về cô ta.
Cô ta chỉ lặng lẽ khóc nức nở, bộ dạng yếu đuối đáng thương.
“Anh Tế Trạch, em biết anh hận em vì đã dụ dỗ anh. Nhưng là vì em yêu anh quá sâu, không thể tự kiềm chế được.
“Sau khi Quang Diệu mất, anh chính là người thân duy nhất của em. Ngoài anh ra, em thật sự không biết còn có thể dựa vào ai.
“Biết trước có ngày hôm nay, thà lúc đó em dẫn Tiểu Kiều cùng c.h.ế.t quách cho rồi.
“Em thà đ.â.m đầu c.h.ế.t ngay tại nhà anh, còn hơn bị mọi người ghét bỏ như một gánh nặng.”
Dứt lời, cô ta thực sự lao đầu vào bàn trà.
Chu Tế Trạch gần như không cần suy nghĩ, nghiến răng ôm chặt lấy cô ta.
“Em đang làm loạn cái gì vậy?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Câu nói này, giọng điệu rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
Chu Quang Diệu là điểm yếu của anh ta.
Chỉ cần nhắc đến cái tên này, nỗi áy náy đó đủ để đè nát Chu Tế Trạch.
Anh ta nhắm mắt lại, vẻ mặt giằng co giữa lý trí và tình cảm.
Tôi lặng lẽ quan sát hai người trước mặt, đúng lúc gõ nhẹ lên bàn.
“Nếu trong lòng anh đã có quyết định, thì ký đi.
“Tôi muốn nhắc anh một chuyện, trong thời gian hôn nhân mà ngoại tình, anh sẽ không được chia bất cứ tài sản nào của chúng ta.”
Giây tiếp theo, giọng nói chói tai của Tống Yên vang lên.
“Dựa vào cái gì? Chị muốn đuổi anh Tế Trạch ra khỏi nhà tay trắng sao?”
Tôi cong môi cười nhẹ, ánh mắt sắc bén quét qua hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro