Chương 6
Phản Quý Tình Thiên
2025-03-05 09:48:32
Khi Chu Tế Trạch tức giận bấm chuông cửa nhà Tống Yến.
Cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy gương mặt quyến rũ của Tống Yên.
Cô ta đã tính trước rằng Chu Tế Trạch nhất định sẽ đến, thế nên cố ý ăn diện một phen.
Tống Yên mặc chiếc váy bó sát, tôn lên vẻ mềm mại, yếu đuối dễ bị tổn thương.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều mang theo nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
“Anh Tế Trạch, em không ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
“Em vừa mới dỗ Tiểu Kiều ngủ xong, có cần em làm chút đồ ăn khuya cho anh không?”
Đôi môi Tống Yên ánh lên sự mê hoặc đầy ý nhị.
Chu Tế Trạch thoáng sững người.
Hai người họ hoàn toàn không hay biết rằng tôi đang đứng sau bức tường.
Chiếc camera nhỏ xíu khẽ ló ra, ghi lại tất cả mọi thứ một cách rõ ràng.
10
Nhận ra bản thân thất thố, Chu Tế Trạch lắc đầu.
“Trời đã khuya rồi, không cần phiền phức vậy đâu. Cô gọi tôi đến rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Tế Trạch nhìn chằm chằm vào cô ta.
Giây tiếp theo, Tống Yên vén tóc ra sau tai.
Ánh mắt cô ta mang theo chút e thẹn, khiến người khác chỉ cần nhìn một lần liền không thể rời mắt.
“Em nghĩ chị dâu chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Có phải về nhà rồi chị ấy vẫn tiếp tục cãi nhau với anh không?
“Nếu anh không ngại, có thể tâm sự với em.
“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không trách móc anh như chị dâu đâu. Đàn ông mà, em hiểu các anh đều rất sĩ diện.”
Giọng của Tống Yên vốn đã ngọt ngào.
Trong đêm khuya tĩnh mịch này, từng cử chỉ của cô ta đều vô tình quyến rũ người khác.
Huống hồ, tôi vừa mới cãi nhau một trận to với Chu Tế Trạch.
Giờ đây, Tống Yên lại muốn nấu bữa ăn khuya cho anh ấy, còn muốn lắng nghe tâm sự của anh.
Thậm chí, vô tình thỏa mãn luôn cả tâm lý chủ nghĩa đàn ông của anh ấy.
Quả thực là cao tay.
Tôi nhìn thấy hai nắm tay đặt bên người của Chu Tế Trạch siết chặt.
Tôi biết, anh ấy đang cố kiềm chế.
Lý trí nói với anh rằng anh không nên tiếp tục ở lại đây nữa.
Chu Tế Trạch mím môi, dùng chút lý trí cuối cùng buộc bản thân quay người rời đi.
Vừa bước được một, hai bước, Tống Yên đột nhiên lao đến ôm chầm lấy anh ấy.
Cô ta khóc như hoa lê trong mưa:
“Anh Tế Trạch, đừng đẩy em ra có được không?
“Lâu nay, em không tin anh không hiểu tình cảm của em. Chỉ vì chị dâu, em mới luôn đè nén tình cảm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhưng anh đối xử tốt với mẹ con em như vậy, trong lòng em đã sớm coi anh là người đàn ông của mình rồi.
“Tiểu Kiều còn nhỏ như vậy, con bé cũng cần một người cha.”
Nghe cô ta nói vậy, cơ thể Chu Tế Trạch chấn động dữ dội.
Anh ấy giãy giụa đẩy cô ta ra:
“Tôi là anh trai của Quang Diệu, làm sao có thể...
“Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.
“Chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, sau này cô cũng đừng tìm tôi nữa.”
Chu Tế Trạch nhắm mắt lại, định quay người rời đi.
Nhưng Tống Yên lại kiễng chân, không chút do dự hôn lên môi anh ấy.
Tim tôi như ngừng đập trong giây lát.
Tôi cứ ngỡ, trái tim mình đã sớm nguội lạnh, không còn gợn sóng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh này, tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau chân thực.
Tôi mở to mắt, chứng kiến hai người họ diễn trò trốn tìm ngay trước mắt mình.
Chu Tế Trạch tránh né, còn Tống Yên thì đuổi theo.
Nhận thấy sự kháng cự của anh ấy, Tống Yên tủi thân bật khóc:
“Anh có phải cảm thấy em từng là người phụ nữ của Quang Diệu?
“Anh chê em dơ bẩn, nên mới không chịu chạm vào em đúng không?”
Câu nói này khiến ý chí của Chu Tế Trạch hoàn toàn sụp đổ.
Cơ thể mềm mại, ấm áp trong lòng.
Anh ấy đau lòng ôm chặt lấy Tống Yên, mạnh mẽ hôn cô ta.
Không khí tràn ngập âm thanh ái muội của đôi môi quấn quýt.
Cho đến khi cơ thể Tống Yên mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng anh ấy.
Chu Tế Trạch nhìn cô ta, trong mắt ánh lên dục vọng mãnh liệt:
“Anh chưa bao giờ chê em dơ bẩn.”
Giây tiếp theo, hai đôi môi lại dính chặt vào nhau.
Tôi mở to mắt, chứng kiến cảnh họ hôn nhau say đắm.
Ngay sau đó, Chu Tế Trạch gấp gáp bế Tống Yên vào trong.
Cánh cửa đóng lại, tôi kiệt sức ngồi bệt xuống đất.
Những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, tôi thậm chí không dám nghĩ đến.
Thật khiến tôi ghê tởm.
Đau, nhưng không biết rốt cuộc là đau ở đâu.
Tôi ngồi xổm dưới đất, mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên trán.
Đến khi cơn đau quặn thắt khiến tôi khó thở, tôi run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho bạn thân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cậu đến đón tớ đi.”
Cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy gương mặt quyến rũ của Tống Yên.
Cô ta đã tính trước rằng Chu Tế Trạch nhất định sẽ đến, thế nên cố ý ăn diện một phen.
Tống Yên mặc chiếc váy bó sát, tôn lên vẻ mềm mại, yếu đuối dễ bị tổn thương.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều mang theo nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
“Anh Tế Trạch, em không ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
“Em vừa mới dỗ Tiểu Kiều ngủ xong, có cần em làm chút đồ ăn khuya cho anh không?”
Đôi môi Tống Yên ánh lên sự mê hoặc đầy ý nhị.
Chu Tế Trạch thoáng sững người.
Hai người họ hoàn toàn không hay biết rằng tôi đang đứng sau bức tường.
Chiếc camera nhỏ xíu khẽ ló ra, ghi lại tất cả mọi thứ một cách rõ ràng.
10
Nhận ra bản thân thất thố, Chu Tế Trạch lắc đầu.
“Trời đã khuya rồi, không cần phiền phức vậy đâu. Cô gọi tôi đến rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Tế Trạch nhìn chằm chằm vào cô ta.
Giây tiếp theo, Tống Yên vén tóc ra sau tai.
Ánh mắt cô ta mang theo chút e thẹn, khiến người khác chỉ cần nhìn một lần liền không thể rời mắt.
“Em nghĩ chị dâu chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Có phải về nhà rồi chị ấy vẫn tiếp tục cãi nhau với anh không?
“Nếu anh không ngại, có thể tâm sự với em.
“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không trách móc anh như chị dâu đâu. Đàn ông mà, em hiểu các anh đều rất sĩ diện.”
Giọng của Tống Yên vốn đã ngọt ngào.
Trong đêm khuya tĩnh mịch này, từng cử chỉ của cô ta đều vô tình quyến rũ người khác.
Huống hồ, tôi vừa mới cãi nhau một trận to với Chu Tế Trạch.
Giờ đây, Tống Yên lại muốn nấu bữa ăn khuya cho anh ấy, còn muốn lắng nghe tâm sự của anh.
Thậm chí, vô tình thỏa mãn luôn cả tâm lý chủ nghĩa đàn ông của anh ấy.
Quả thực là cao tay.
Tôi nhìn thấy hai nắm tay đặt bên người của Chu Tế Trạch siết chặt.
Tôi biết, anh ấy đang cố kiềm chế.
Lý trí nói với anh rằng anh không nên tiếp tục ở lại đây nữa.
Chu Tế Trạch mím môi, dùng chút lý trí cuối cùng buộc bản thân quay người rời đi.
Vừa bước được một, hai bước, Tống Yên đột nhiên lao đến ôm chầm lấy anh ấy.
Cô ta khóc như hoa lê trong mưa:
“Anh Tế Trạch, đừng đẩy em ra có được không?
“Lâu nay, em không tin anh không hiểu tình cảm của em. Chỉ vì chị dâu, em mới luôn đè nén tình cảm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhưng anh đối xử tốt với mẹ con em như vậy, trong lòng em đã sớm coi anh là người đàn ông của mình rồi.
“Tiểu Kiều còn nhỏ như vậy, con bé cũng cần một người cha.”
Nghe cô ta nói vậy, cơ thể Chu Tế Trạch chấn động dữ dội.
Anh ấy giãy giụa đẩy cô ta ra:
“Tôi là anh trai của Quang Diệu, làm sao có thể...
“Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.
“Chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, sau này cô cũng đừng tìm tôi nữa.”
Chu Tế Trạch nhắm mắt lại, định quay người rời đi.
Nhưng Tống Yên lại kiễng chân, không chút do dự hôn lên môi anh ấy.
Tim tôi như ngừng đập trong giây lát.
Tôi cứ ngỡ, trái tim mình đã sớm nguội lạnh, không còn gợn sóng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh này, tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau chân thực.
Tôi mở to mắt, chứng kiến hai người họ diễn trò trốn tìm ngay trước mắt mình.
Chu Tế Trạch tránh né, còn Tống Yên thì đuổi theo.
Nhận thấy sự kháng cự của anh ấy, Tống Yên tủi thân bật khóc:
“Anh có phải cảm thấy em từng là người phụ nữ của Quang Diệu?
“Anh chê em dơ bẩn, nên mới không chịu chạm vào em đúng không?”
Câu nói này khiến ý chí của Chu Tế Trạch hoàn toàn sụp đổ.
Cơ thể mềm mại, ấm áp trong lòng.
Anh ấy đau lòng ôm chặt lấy Tống Yên, mạnh mẽ hôn cô ta.
Không khí tràn ngập âm thanh ái muội của đôi môi quấn quýt.
Cho đến khi cơ thể Tống Yên mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng anh ấy.
Chu Tế Trạch nhìn cô ta, trong mắt ánh lên dục vọng mãnh liệt:
“Anh chưa bao giờ chê em dơ bẩn.”
Giây tiếp theo, hai đôi môi lại dính chặt vào nhau.
Tôi mở to mắt, chứng kiến cảnh họ hôn nhau say đắm.
Ngay sau đó, Chu Tế Trạch gấp gáp bế Tống Yên vào trong.
Cánh cửa đóng lại, tôi kiệt sức ngồi bệt xuống đất.
Những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, tôi thậm chí không dám nghĩ đến.
Thật khiến tôi ghê tởm.
Đau, nhưng không biết rốt cuộc là đau ở đâu.
Tôi ngồi xổm dưới đất, mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên trán.
Đến khi cơn đau quặn thắt khiến tôi khó thở, tôi run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho bạn thân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cậu đến đón tớ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro