Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 90
Úc Hoa
2025-03-17 16:31:52
Một tuần sau, tình hình sức khoẻ của Trình Dục về cơ bản đã hồi phục, chỉ là Chu Hoành Viễn vẫn chưa yên tâm, cứ càu nhàu mấy ngày liền, khăng khăng yêu cầu Trình Dục phải đi tái khám. Trình Dục vốn không không muốn đi lại phiền phức, thế nhưng không thể từ chối nổi sự khẩn thiết của Chu Hoành Viễn, đành phải chiều theo ý hắn.
Bác sĩ phụ trách Trình Dục là một bác sĩ có tiếng chuyên khoa gan mật, công việc bận rộn, tính tình cũng nóng nảy. Thấy hai người họ đến, ông không mấy vui vẻ, chỉ kiểm tra qua loa rồi vội vàng nói, "Không có vấn đề gì, ngày thường chú ý chế độ ăn uống, đừng ăn quá no, đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ." Chu Hoành Viễn ghi chép lại từng lời dặn dò của bác sĩ, rồi tuôn một tràng câu hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu. Bác sĩ nghe xong thì vẻ mặt kỳ lạ để nhìn hắn, nói, "Không có gì, đừng lo lắng vớ vẩn nữa." Chu Hoành Viễn nhíu mày, biết mình đang lo lắng quá mức nên không nói gì thêm. Từ bênh viện trở về nhà, nỗi lo âu của Chu Hoành Viễn mới thật sự được dịu lại.
Đại học S đã được nghỉ hè, nhưng Trình Dục vẫn còn bài thi cuối kỳ chưa chấm. Cứ trì hoãn mãi thì không hay lắm, anh bèn nhờ Chu Hoành Viễn chở anh đến văn phòng để lấy bài thi về nhà.
Chu Hoành Viễn không cho phép anh ngồi lâu, còn đề thi Toán cao cấp lại có nhiều câu hỏi lớn với các bước giải rườm rà, chấm hơi mất công. Trình Dục phải chấm ngắt quãng hai ngày trời mới xong hơn trăm bài thi, sau còn phải nhập điểm của sinh viên lên hệ thống giáo vụ mới coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Hoành Viễn không nhắc lại chuyện muốn rời đi, mà Chu Hoành Viễn không đề cập tới thì Trình Dục vui vẻ làm ngơ. Dù sao anh cũng quen làm con đà điểu rồi, những ngày tháng có người bầu bạn này là thứ anh cầu còn không được.
Trong những ngày Trình Dục dưỡng bệnh, Chu Hoành Viễn lẳng lặng đảm nhận hết mọi công việc nhà. Hắn không để Trình Dục phải nhúng tay vào việc gì chỉ vì sợ anh mệt mỏi, chỉ cần có hắn ở trong nhà, đến ly nước cũng sẽ được rót sẵn dâng đến tận tay Trình Dục. Trình Dục là một đứa trẻ biết điều từ nhỏ, khi còn bé anh đã cùng Trình Mạn Hồng chạy đến thành phố J, hai mẹ con từ đó sống nương tựa lẫn nhau. Vì miếng ăn, Trình Mạn Hồng phải bôn ba sớm tối, dù có tình thương vô hạn với Trình Dục nhưng nhiều khi vẫn không đủ sức để chăm lo cho anh. Vậy nên, từ nhỏ Trình Dục đã biết tự chăm sóc bản thân, biết làm quen với cô đơn, cũng quen đối xử qua loa với chính mình. Nhờ sự săn sóc của Chu Hoành Viễn trong hai tuần vừa qua, hay nói đúng hơn là trong nửa năm trở lại đây, những khoảng trống chưa từng được thoả mãn trong lòng anh, cùng với những vết rách đau âm ỉ và ngứa ngáy không thể nói cùng ai, cuối cùng đã được lấp đầy, được vá lại. Trái tim mang đầy thương tích của anh như được chữa lành. Chẳng khác nào một hòn đá đầy lỗ hổng được bịt kín, còn anh, rốt cuộc cũng rơi xuống đáy hồ.
Mấy ngày nay, thực đơn của Trình Dục không còn bó buộc với bánh bao và dưa muối nữa, nhưng vẫn phải chú ý trăm bề, chỉ một chút sơ suất là sẽ tạo áp lực lớn cho cơ thể. Chu Hoành Viễn luôn không yên tâm, liên tục nhắc nhở trong lúc ăn, "Chú, ăn ít thôi", ăn xong, lại nói, "Chú, nghỉ ngơi nhiều vào, uống nhiều nước", cả khi đi làm rồi mà vẫn lải nhải không ngừng, "Chú, ở nhà một mình đừng có ăn uống lung tung nha." Mỗi lần nghe hay nhìn thấy những điều này, Trình Dục cảm thấy dường như mình chỉ còn 20 tuổi, thậm chí như trở về thời thơ ấu. Chu Hoành Viễn không giống như cháu trai anh, mà bản thân anh mới giống. Nghĩ đến đây, trong Trình Dục dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ, vừa mềm lòng vừa ngượng ngùng. Anh không quen, nhưng lại thấy có người quan tâm chăm sóc thật là tốt.
Trình Dục chưa từng được ai quan tâm đến vậy, nhất thời có chút ngỡ ngàng. Lúc hai người đối diện nhau còn đỡ, Trình Dục chỉ thường gật gật đầu với Chu Hoành Viễn, sau đó cúi đầu thật sâu, rũ mắt xuống. Nhưng khi hai người không ở cạnh nhau, mỗi khi Trình Dục nhìn thấy tin nhắn Chu Hoành Viễn lần lượt gửi tới trên điện thoại, anh vui đến độ muốn lăn mấy vòng trên giường, nhưng nếu bắt anh phải trả lời thì lại chẳng biết nói gì.
Anh sợ mình quá vội vàng, lại sợ mình sa lầy quá sâu.
Chu Hoành Viễn bị lạnh nhạt suốt cả một buổi chiều, sau cùng, hắn gửi một tin nhắn cuối, "Chú ơi, chú đọc được chưa?" rồi sau đó bặt vô âm tín.
Khi nhận được tin nhắn này, nét mặt Trình Dục cứng đờ trong giây lát, anh dường như có thể thấy được gương mặt đầy trách móc của Chu Hoành Viễn, cùng với đôi mắt mang theo quan tâm và thất vọng. Cứ như vậy, Trình Dục càng không biết phải nói cái gì. Anh vốn không giỏi ăn nói, đến tuổi trung niên lại càng hay nghĩ trước nghĩ sau, sợ mình đầu tư quá mức, nhưng sợ hơn khi một ngày nào đó sẽ mất đi.
Chu Hoành Viễn không gửi thêm tin nhắn, cũng chưa thấy về nhà.
Đến sáu giờ tối, Trình Dục nghĩ bụng, khi Chu Hoành Viễn về, khi hắn nói với mình về mối quan hệ giữa hai người, mình phải đáp lại hắn một tiếng biết rồi; lúc sáu giờ rưỡi, Trình Dục nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài thì càng thêm lo lắng, không khỏi tức giận, anh nghĩ, khi Chu Hoành Viễn về, mình nhất định phải mắng hắn một trận, hỏi tại sao về nhà muộn như vậy mà không gọi điện; lúc bảy giờ, Trình Dục nổi giận đùng đùng khoá chặt cửa, đồng thời nghĩ lát nữa Chu Hoành Viễn gõ cửa, anh sẽ nhất quyết không mở, để Chu Hoành Viễn đứng ngoài đó một mình đợi một tiếng đồng hồ mới được; đến tám giờ, Trình Dục bắt đầu hoảng loạn, anh đi từ giường ra lại phòng khách, rồi lẳng lặng mở khoá cửa ra.
Tại sao lại không trở về nhà cũng không nói lời nào? Lẽ nào hắn giận anh thật rồi?
Trình Dục thấp thỏm lo âu, lúc thì đứng ở cửa nhòm ra ngoài qua lỗ mắt mèo, khi thì lấy điện thoại ra, trông mong chờ đợi tin nhắn và cuộc gọi từ Chu Hoành Viễn. Anh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, lật được vài trang sách mà chẳng thể nào tập trung nổi, cuối cùng đóng sách lại đặt lên bàn trà. Đến khi Trình Dục gần như ngủ gà ngủ gật, anh mới nghe thấy tiếng xoay nắm cửa, Trình Dục muốn ngồi bật dậy nhưng đột nhiên thấy mình không còn sức, mãi đến khi anh dụi mắt rồi ngồi dậy, Chu Hoành Viễn đã đứng trước mặt anh, trên tay còn ôm một bó hoa hồng nở rộ đỏ thắm.
Trình Dục nhíu mày, lấy làm kỳ lạ, không thèm để ý tới đoá hoa chỉ được cái đẹp nhưng chẳng mấy hữu dụng kia, khi anh trông thấy hắn thì thở phào một hơi, rồi bỗng một cơn giận không tên trong lòng bừng lửa lên, lời nói ra dường như còn mang theo khói, "Tại sao con về muộn thế mà không nói với chú một tiếng?" Nói xong câu này, Trình Dục hối hận ngay lập tức, trông anh y chang một bà vợ vô công rồi nghề, cả buổi tối chỉ mong ngóng Chu Hoành Viễn về nhà.
Chu Hoành Viễn liếm môi, không nói gì, chỉ bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt Trình Dục, dùng một tay đưa đoá hồng về phía anh. Ban đầu hắn định quỳ một gối, nhưng trong chớp mắt lại đổi ý. Hắn không muốn giống như lần trước đứng đợi trước cửa nhà, cuối cùng lại quỳ xuống thúc ép Trình Dục chấp nhận mình. Dù lần này Trình Dục có từ chối, hắn vẫn còn cả đời để thuyết phục.
Trình Dục sững sờ, anh há miệng, đầu óc quay cuồng, không biết Chu Hoành Viễn đang bày trò gì, chỉ đành lắp bắp hỏi, "Con... con làm gì vậy?"
Chu Hoành Viễn nở nụ cười, hắn nắm chặt lấy tay Trình Dục, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đầy kinh ngạc của anh với ánh mắt nghiêm túc vàthâm tình, giọng nói hắn trầm thấp, từng câu từng chữ rơi vào tai Trình Dục, "Chú, con sai rồi. Nửa năm qua con cứ nghĩ, nếu chúng ta chỉ làm một cặp chú cháu bình thường thì mới là kết cục tốt nhất đối với chú, vậy nên con cố tình né tránh chú, cũng trốn chạy khỏi tình cảm của chính mình. Nhưng hai tuần vừa rồi con mới nhận ra, chú hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân, để chú sống một mình như thế, con làm sao yên tâm được. Chú ơi, con sẽ không để chú phải một mình đối mặt với những gian khổ của cuộc sống, phải chống chọi với bệnh tật và tuổi già nữa đâu. Chú, chú là mạng của con, là cả thế giới của con, để chú sống một mình, con thật sự không nỡ."
Câu từ Chu Hoành Viễn rành mạch, nhưng Trình Dục đột nhiên không hiểu được ý Chu Hoành Viễn đang muốn ám chỉ. Đầu óc anh bỗng trở nên trì độn, sau một lúc cẩn thận suy ngẫm, anh mới mơ hồ hiểu được Chu Hoành Viễn đang muốn nói gì.
Ngay sau đó, Trình Dục nghe cháu trai mình nói, "Chú ơi, con yêu chú. Xin chú hãy để con chăm sóc chú, để con dùng phần đời còn lại cùng đồnghành, yêu thương, quan tâm, báo đáp cho chú, để con luôn ở bên cạnh chú, có được không ạ?"
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 90.
Bác sĩ phụ trách Trình Dục là một bác sĩ có tiếng chuyên khoa gan mật, công việc bận rộn, tính tình cũng nóng nảy. Thấy hai người họ đến, ông không mấy vui vẻ, chỉ kiểm tra qua loa rồi vội vàng nói, "Không có vấn đề gì, ngày thường chú ý chế độ ăn uống, đừng ăn quá no, đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ." Chu Hoành Viễn ghi chép lại từng lời dặn dò của bác sĩ, rồi tuôn một tràng câu hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu. Bác sĩ nghe xong thì vẻ mặt kỳ lạ để nhìn hắn, nói, "Không có gì, đừng lo lắng vớ vẩn nữa." Chu Hoành Viễn nhíu mày, biết mình đang lo lắng quá mức nên không nói gì thêm. Từ bênh viện trở về nhà, nỗi lo âu của Chu Hoành Viễn mới thật sự được dịu lại.
Đại học S đã được nghỉ hè, nhưng Trình Dục vẫn còn bài thi cuối kỳ chưa chấm. Cứ trì hoãn mãi thì không hay lắm, anh bèn nhờ Chu Hoành Viễn chở anh đến văn phòng để lấy bài thi về nhà.
Chu Hoành Viễn không cho phép anh ngồi lâu, còn đề thi Toán cao cấp lại có nhiều câu hỏi lớn với các bước giải rườm rà, chấm hơi mất công. Trình Dục phải chấm ngắt quãng hai ngày trời mới xong hơn trăm bài thi, sau còn phải nhập điểm của sinh viên lên hệ thống giáo vụ mới coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Hoành Viễn không nhắc lại chuyện muốn rời đi, mà Chu Hoành Viễn không đề cập tới thì Trình Dục vui vẻ làm ngơ. Dù sao anh cũng quen làm con đà điểu rồi, những ngày tháng có người bầu bạn này là thứ anh cầu còn không được.
Trong những ngày Trình Dục dưỡng bệnh, Chu Hoành Viễn lẳng lặng đảm nhận hết mọi công việc nhà. Hắn không để Trình Dục phải nhúng tay vào việc gì chỉ vì sợ anh mệt mỏi, chỉ cần có hắn ở trong nhà, đến ly nước cũng sẽ được rót sẵn dâng đến tận tay Trình Dục. Trình Dục là một đứa trẻ biết điều từ nhỏ, khi còn bé anh đã cùng Trình Mạn Hồng chạy đến thành phố J, hai mẹ con từ đó sống nương tựa lẫn nhau. Vì miếng ăn, Trình Mạn Hồng phải bôn ba sớm tối, dù có tình thương vô hạn với Trình Dục nhưng nhiều khi vẫn không đủ sức để chăm lo cho anh. Vậy nên, từ nhỏ Trình Dục đã biết tự chăm sóc bản thân, biết làm quen với cô đơn, cũng quen đối xử qua loa với chính mình. Nhờ sự săn sóc của Chu Hoành Viễn trong hai tuần vừa qua, hay nói đúng hơn là trong nửa năm trở lại đây, những khoảng trống chưa từng được thoả mãn trong lòng anh, cùng với những vết rách đau âm ỉ và ngứa ngáy không thể nói cùng ai, cuối cùng đã được lấp đầy, được vá lại. Trái tim mang đầy thương tích của anh như được chữa lành. Chẳng khác nào một hòn đá đầy lỗ hổng được bịt kín, còn anh, rốt cuộc cũng rơi xuống đáy hồ.
Mấy ngày nay, thực đơn của Trình Dục không còn bó buộc với bánh bao và dưa muối nữa, nhưng vẫn phải chú ý trăm bề, chỉ một chút sơ suất là sẽ tạo áp lực lớn cho cơ thể. Chu Hoành Viễn luôn không yên tâm, liên tục nhắc nhở trong lúc ăn, "Chú, ăn ít thôi", ăn xong, lại nói, "Chú, nghỉ ngơi nhiều vào, uống nhiều nước", cả khi đi làm rồi mà vẫn lải nhải không ngừng, "Chú, ở nhà một mình đừng có ăn uống lung tung nha." Mỗi lần nghe hay nhìn thấy những điều này, Trình Dục cảm thấy dường như mình chỉ còn 20 tuổi, thậm chí như trở về thời thơ ấu. Chu Hoành Viễn không giống như cháu trai anh, mà bản thân anh mới giống. Nghĩ đến đây, trong Trình Dục dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ, vừa mềm lòng vừa ngượng ngùng. Anh không quen, nhưng lại thấy có người quan tâm chăm sóc thật là tốt.
Trình Dục chưa từng được ai quan tâm đến vậy, nhất thời có chút ngỡ ngàng. Lúc hai người đối diện nhau còn đỡ, Trình Dục chỉ thường gật gật đầu với Chu Hoành Viễn, sau đó cúi đầu thật sâu, rũ mắt xuống. Nhưng khi hai người không ở cạnh nhau, mỗi khi Trình Dục nhìn thấy tin nhắn Chu Hoành Viễn lần lượt gửi tới trên điện thoại, anh vui đến độ muốn lăn mấy vòng trên giường, nhưng nếu bắt anh phải trả lời thì lại chẳng biết nói gì.
Anh sợ mình quá vội vàng, lại sợ mình sa lầy quá sâu.
Chu Hoành Viễn bị lạnh nhạt suốt cả một buổi chiều, sau cùng, hắn gửi một tin nhắn cuối, "Chú ơi, chú đọc được chưa?" rồi sau đó bặt vô âm tín.
Khi nhận được tin nhắn này, nét mặt Trình Dục cứng đờ trong giây lát, anh dường như có thể thấy được gương mặt đầy trách móc của Chu Hoành Viễn, cùng với đôi mắt mang theo quan tâm và thất vọng. Cứ như vậy, Trình Dục càng không biết phải nói cái gì. Anh vốn không giỏi ăn nói, đến tuổi trung niên lại càng hay nghĩ trước nghĩ sau, sợ mình đầu tư quá mức, nhưng sợ hơn khi một ngày nào đó sẽ mất đi.
Chu Hoành Viễn không gửi thêm tin nhắn, cũng chưa thấy về nhà.
Đến sáu giờ tối, Trình Dục nghĩ bụng, khi Chu Hoành Viễn về, khi hắn nói với mình về mối quan hệ giữa hai người, mình phải đáp lại hắn một tiếng biết rồi; lúc sáu giờ rưỡi, Trình Dục nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài thì càng thêm lo lắng, không khỏi tức giận, anh nghĩ, khi Chu Hoành Viễn về, mình nhất định phải mắng hắn một trận, hỏi tại sao về nhà muộn như vậy mà không gọi điện; lúc bảy giờ, Trình Dục nổi giận đùng đùng khoá chặt cửa, đồng thời nghĩ lát nữa Chu Hoành Viễn gõ cửa, anh sẽ nhất quyết không mở, để Chu Hoành Viễn đứng ngoài đó một mình đợi một tiếng đồng hồ mới được; đến tám giờ, Trình Dục bắt đầu hoảng loạn, anh đi từ giường ra lại phòng khách, rồi lẳng lặng mở khoá cửa ra.
Tại sao lại không trở về nhà cũng không nói lời nào? Lẽ nào hắn giận anh thật rồi?
Trình Dục thấp thỏm lo âu, lúc thì đứng ở cửa nhòm ra ngoài qua lỗ mắt mèo, khi thì lấy điện thoại ra, trông mong chờ đợi tin nhắn và cuộc gọi từ Chu Hoành Viễn. Anh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, lật được vài trang sách mà chẳng thể nào tập trung nổi, cuối cùng đóng sách lại đặt lên bàn trà. Đến khi Trình Dục gần như ngủ gà ngủ gật, anh mới nghe thấy tiếng xoay nắm cửa, Trình Dục muốn ngồi bật dậy nhưng đột nhiên thấy mình không còn sức, mãi đến khi anh dụi mắt rồi ngồi dậy, Chu Hoành Viễn đã đứng trước mặt anh, trên tay còn ôm một bó hoa hồng nở rộ đỏ thắm.
Trình Dục nhíu mày, lấy làm kỳ lạ, không thèm để ý tới đoá hoa chỉ được cái đẹp nhưng chẳng mấy hữu dụng kia, khi anh trông thấy hắn thì thở phào một hơi, rồi bỗng một cơn giận không tên trong lòng bừng lửa lên, lời nói ra dường như còn mang theo khói, "Tại sao con về muộn thế mà không nói với chú một tiếng?" Nói xong câu này, Trình Dục hối hận ngay lập tức, trông anh y chang một bà vợ vô công rồi nghề, cả buổi tối chỉ mong ngóng Chu Hoành Viễn về nhà.
Chu Hoành Viễn liếm môi, không nói gì, chỉ bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt Trình Dục, dùng một tay đưa đoá hồng về phía anh. Ban đầu hắn định quỳ một gối, nhưng trong chớp mắt lại đổi ý. Hắn không muốn giống như lần trước đứng đợi trước cửa nhà, cuối cùng lại quỳ xuống thúc ép Trình Dục chấp nhận mình. Dù lần này Trình Dục có từ chối, hắn vẫn còn cả đời để thuyết phục.
Trình Dục sững sờ, anh há miệng, đầu óc quay cuồng, không biết Chu Hoành Viễn đang bày trò gì, chỉ đành lắp bắp hỏi, "Con... con làm gì vậy?"
Chu Hoành Viễn nở nụ cười, hắn nắm chặt lấy tay Trình Dục, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đầy kinh ngạc của anh với ánh mắt nghiêm túc vàthâm tình, giọng nói hắn trầm thấp, từng câu từng chữ rơi vào tai Trình Dục, "Chú, con sai rồi. Nửa năm qua con cứ nghĩ, nếu chúng ta chỉ làm một cặp chú cháu bình thường thì mới là kết cục tốt nhất đối với chú, vậy nên con cố tình né tránh chú, cũng trốn chạy khỏi tình cảm của chính mình. Nhưng hai tuần vừa rồi con mới nhận ra, chú hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân, để chú sống một mình như thế, con làm sao yên tâm được. Chú ơi, con sẽ không để chú phải một mình đối mặt với những gian khổ của cuộc sống, phải chống chọi với bệnh tật và tuổi già nữa đâu. Chú, chú là mạng của con, là cả thế giới của con, để chú sống một mình, con thật sự không nỡ."
Câu từ Chu Hoành Viễn rành mạch, nhưng Trình Dục đột nhiên không hiểu được ý Chu Hoành Viễn đang muốn ám chỉ. Đầu óc anh bỗng trở nên trì độn, sau một lúc cẩn thận suy ngẫm, anh mới mơ hồ hiểu được Chu Hoành Viễn đang muốn nói gì.
Ngay sau đó, Trình Dục nghe cháu trai mình nói, "Chú ơi, con yêu chú. Xin chú hãy để con chăm sóc chú, để con dùng phần đời còn lại cùng đồnghành, yêu thương, quan tâm, báo đáp cho chú, để con luôn ở bên cạnh chú, có được không ạ?"
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 90.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro