Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 87

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Sau khi được chuyển vào phòng bệnh không bao lâu, Trình Dục tỉnh lại, mí mắt còn chưa mở được hẳn nhưng đã không ngừng run rẩy gọi tên Chu Hoành Viễn.

Tim Chu Hoành Viễn như bị đặt trên tấm thớt, mỗi một tiếng gọi của Trình Dục chẳng khác nào một nhát dao chém thẳng xuống. Hắn vội vã lao về phía Trình Dục, nhưng không dám chạm vào người anh, chỉ dám nắm chặt tay Trình Dục, "Chú ơi, chú ơi con đây."

Trình Dục dường như phải cố hết sức để nâng được mí mắt, tiêu cự vẫn còn rất nhoè mờ, anh phải chớp mắt mấy cái mới lấy lại được tiêu điểm, chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt Chu Hoành Viễn. Vành mắt Chu Hoành Viễn hoen đỏ, giọng đầy nghẹn ngào, "Chú ơi..."

Trình Dục miễn cưỡng nở nụ cười, "Đừng lo, không sao đâu."

Sao lại không sao được chứ? Trong túi mật chứa đầy sỏi lớn sỏi nhỏ, mật gần như không xài được nữa rồi, sao có thể không sao được? Trình Dục vốn như vậy đấy, có đau đớn hay mệt mỏi đến mấy anh cũng quen gánh chịu một mình, không muốn chia sẻ với Chu Hoành Viễn một chút nào, dù rằng giờ đây cháu trai anh đã là một người trưởng thành, rằng cháu trai anh đang cố hết sức vì anh mà làm thêm nhiều thứ hơn chút.

Trình Dục thấy buồn cười khi nhìn cái vẻ như sắp khóc tới nơi của Chu Hoành Viễn, anh nắm lại tay Chu Hoành Viễn, vuốt ve mu bàn tay hắn, ấm giọng hỏi, "Bác sĩ khuyên cắt bỏ túi mật phải không?"

Chu Hoành Viễn nhẹ gật đầu, vừa như đang lo Trình Dục sợ hãi, vừa như tự an ủi bản thân, trắc trở nói, "Chú, chú đừng sợ, con đã hỏi bác sĩ rồi, phẫu thuật kiểu này là phẫu thuật nội soi, an toàn lắm, làm xong từ ba đến bảy ngày là có thể xuất viện rồi. Chú đừng sợ, con ở ngay đây, con sẽ luôn ở bên cạnh chú."

Trình Dục nghe vậy hai mắt chợt sáng lên, sau đó khóe miệng anh khẽ cong lên thành một cái nụ cười nhẹ. Ánh dương ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm rèm cửa màu xanh biển nhạt, chiếu rọi lên người Chu Hoành Viễn, khuôn mặt kiên định của hắn nổi bật hẳn lên trong khoảng không giữa ánh sáng và bóng tối. Giờ khắc này, Trình Dục đột nhiên nhớ tới rất nhiều đêm khi xưa, anh cũng từng ở bên cạnh Chu Hoành Viễn thế này, nhẹ nhàng nói với hắn, "Đừng sợ, chú ở ngay đây, chú sẽ luôn ở bên cạnh con."

Lúc này đây, Trình Dục mới cảm nhận được, Chu Hoành Viễn thật sự đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông chín chắn, có trách nhiệm, mang lại cảm giác an toàn vô cùng tận. Những cơn buồn nôn ngắt quãng, cơn đau liên tục gia tăng, mọi nghi ngờ, sợ hãi, cùng với sự hoảng loạn bối rối khi ngất xỉu trước toà nhà dạy học giờ đây đều hoá thành tình cảm dịu dàng. Trình Dục không kiềm được bèn đưa tay sờ sờ tóc Chu Hoành Viễn, nói, "Không giấu gì cậu, thật ra ban đầu tôi rất sợ, nhưng bây giờ..." Trình Dục vừa nói vừa lắc đầu, "Tôi không còn sợ nữa."

Có gì đáng sợ đâu? Một ca phẫu thuật nội soi vô cùng an toàn, việc cắt bỏ túi mật đối với anh chỉ loại bỏ một quả bom đã tra tấn anh suốt ba năm qua. Có gì phải sợ đâu? Khác với hai lần nhập viện trong cô đơn và tịch mịch trước đó, lúc này bên cạnh anh còn có Chu Hoành Viễn, có một người lo lắng cho anh, sợ hãi vì anh, khiến mọi lo nghĩ trong anh đều hoá thành cảm giác an tâm ấm áp.

Chu Hoành Viễn che mắt, mãi mới thốt ra được một câu, "Chú ơi, chú phải nhanh khoẻ lại, phải trừng phạt con năm mươi năm, không, năm mươi năm chưa đủ, phải sáu mươi năm mới được."

Trình Dục bật cười ha hả, vẻ mặt anh dịu dàng, còn xoa xoa đầu Chu Hoành Viễn, chớp mắt nhìn hắn, "Tôi trừng phạt cậu làm gì chứ?"

Chu Hoành Viễn quay mặt đi chỗ khác, không dám cũng không xứng nhìn vào biểu cảm bao dung và nhân từ của Trình Dục. Chu Hoành Viễn khẽ khịt mũi, nói, "Ca phẫu thuật được xếp vào Chủ nhật, lúc 9 giờ sáng."

Trình Dục gật gật đầu. Anh thật sự không sợ, cũng chẳng quan tâm bác sĩ nào phụ trách chính hay ngày giờ nào lên bàn mổ. Dù sao Chu Hoành Viễn sẽ chu toàn hết mọi thứ cho anh. Mấy năm trước đã phải trải nghiệm cảm giác bận bịu lo lắng cho ca phẫu thuật của chính mình rồi, anh không muốn có lần thứ hai nữa. May mà giờ đây, Chu Hoành Viễn đã trở lại bên cạnh anh, đời cũng coi như trọn vẹn.

Vào 9 giờ sáng Chủ nhật, Trình Dục được đưa vào phòng phẫu thuật, còn Chu Hoành Viễn thì đứng chết lặng ở bên ngoài, cảm thấy mỗi giây trôi qua như cả năm.

Nửa giờ sau, bác sĩ gây mê mang tới một tờ giấy, Chu Hoành Viễn bối rối ký tên của mình, cánh cửa lại lần nữa đóng chặt, Chu Hoành Viễn cảm thấy như mình vừa ròng rã đi hết một vòng địa ngục. Hắn khẩn cầu tất cả các vị thần phật mà mình biết, bất kể là Phật giáo, Đạo giáo hay Cơ Đốc giáo, từ thánh phương Đông tới thần hương Tây, chỉ cần có thể bảo hộ Trình Dục bình yên vô sự, hắn đều nguyện tin tưởng.

Dù cho đây chỉ một ca tiểu phẫu, hơn nữa Chu Hoành Viễn đã nhiều lần túm lấy các bác sĩ y tá để hỏi thăm cặn kẽ, còn gọi điện cho tất cả bác sĩ mình quen ở Bắc Kinh, New York, và Washington, đã tra cứu hàng nghìn lần trên mọi trang web, cộng thêm lý trí mách bảo hắn đây chỉ là một ca phẫu thuật nội soi đơn giản thôi. Nhưng nỗi lo sợ vẫn như một con quái vật lẳng lặng đứng ngay bên cạnh hắn, mỗi một giây trôi qua, nó lại càng phình to ra, nuốt chửng tất cả lý trí và cướp đi linh hồn của hắn.

Ba ngày qua, Chu Hoành Viễn đã quên đi mình là ai, thậm chí quên mất mình nên là ai. Hắn buông bỏ hết mọi gánh nặng để chui vào trong căn phòng bệnh chật chội, chen chúc cùng ba bệnh nhân và hai người nhà nữa. Tóc tai hắn rối bù, râu ria mọc lởm chởm, hắn không còn tâm trí nào để về nhà tắm rửa chứ đừng nói tới việc thay đồ, áo sơ mi nhăn nhúm bám sát người, trên quần tây đầy những nếp gấp.

Đã mấy ngày rồi Chu Hoành Viễn chưa hề soi gương, đến khi nhìn thoáng qua bóng dáng bản thân trước tấm kính ngoài phòng phẫu thuật, Chu Hoành Viễn mới nhận ra mình đã trở nên xác xơ tiều tụy đến vậy. Lúc này, đột nhiên hắn nhớ đến một câu đọc được từ nhiều năm về trước: bất kể ta là ai, chỉ cần ta đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, thì tất cả mọi người đều như nhau.

Đều cùng căng thẳng, đều cùng đấu tranh, đều cùng nghèo túng, đều cùng hèn mọn.

Một giờ sau, cửa phòng giải phẫu từ từ mở ra, bác sĩ bưng một cái khay đi về phía Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn vội vàng bước tới, đôi chân nhũn ra suýt thì ngã lăn quay. Hắn trấn tĩnh lại, nghe bác sĩ nói, "Đây, đây là mẫu bệnh phẩm." Nói đoạn, bác sĩ đưa khay về phía hắn, Chu Hoành Viễn chỉ thoáng nhìn thôi đã thấy hãi hùng, nỗi sợ như một ấm thuốc Đông y đổ thằng vào tim, vị đắng nghoét chảy xuôi theo từng mạnh máu khiến hắn rùng cả mình. Chu Hoành Viễn run run hỏi, "Bác sĩ, Trình Dục có ổn không?"

Bác sĩ như hơi mất kiên nhẫn, "Vẫn ổn, tới tối là dậy được rồi, nếu không có gì xảy ra thì ba ngày sau xuất viện. Đang thiếu giường lắm."

Chu Hoành Viễn liên tục gật đầu, hắn còn rất nhiều câu muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, môi mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn chọn im miệng.

"Có muốn xem sỏi không?"

Chu Hoành Viễn khẽ giật mình, gật gật đầu.

Bác sĩ dùng dao cắt túi mật, dịch mủ đặc quánh cùng với sỏi tràn ra hết nửa khay.

Chu Hoành Viễn cau chặt mày, vô thức lùi lại một vài bước.

"Nhiều mủ thế này đau là phải thôi." Bác sĩ liên tục lắc đầu, cuối cùng còn bồi thêm một câu, "Lẽ ra phải mổ bỏ đi từ sớm."

Mặt mày Chu Hoành Viễn tái mét, không thốt nổi lời nào. Hắn cố lấy lại tinh thần, nhặt lấy viên sỏi lớn nhất từ khay, dùng khăn giấy lau sạch, sau đó nắm thật chặt trong tay.

"Bác sĩ nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Chu Hoành Viễn dựa vào vách tường, xụi lơ ngồi thụp xuống mặt đất. Hắn sai rồi, hắn đã không đủ thận trọng, không đủ quan tâm, không cho Trình Dục đủ lòng tin để anh tính nhiệm hắn, dựa vào hắn. Từ trước đến nay, mọi thứ đều là lỗi của hắn.

Chu Hoành Viễn siết chặt viên sỏi trong tay, đây là một phần lấy ra từ cơ thể Trình Dục, như một cái tát, như một bài học, như một tai hoạ đời này khó quên.

Đây đều là lỗi của hắn.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 87.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0