Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 81

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Chu Hoành Viễn thuộc tuýp người đã quen với việc phấn đấu nơi công sở. Dù trong lòng đã có ý định lui về, vậy nhưng mỗi đêm hắn vẫn miệt mài làm việc đến rạng sáng. Hắn cảm thấy mình như đang mắc kẹt trong một quán tính nào đó, mặc dù đã đưa ra quyết định nhưng vẫn vô thức bào mòn chính mình. Đôi khi, chính hắn cũng thấy cái quán tính này của bản thân vừa buồn cười vừa đáng thương.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi Vạn Thanh, rời khỏi Bắc Kinh.

Vạn Thanh là một tập đoàn gia đình với điều lệ lỏng lẻo, cơ cấu quản lý phức tạp, sổ sách nợ nần rối rắm, quan hệ họ hàng chằng chịt, chỉ cần sai một li là đi cả ngàn dặm. Vương Thủ Quốc yêu cầu hắn làm rõ mọi thứ, nhưng nói thì luôn dễ hơn làm. Một chuyên gia dày dặn kinh nghiệm như Chu Hoành Viễn khi đối mặt với khối lượng công việc đồ sộ và phức tạp như vậy vẫn không thể hoàn thành một cách thuận lợi được. Sau khi được Vương Thủ Quốc đồng ý, Chu Hoành Viễn đã điều động nhân sự từ phòng Tài chính và Hành chính để thành lập nhóm Kiểm toán nội bộ, chịu trách nhiệm kiểm tra và hoàn thiện hệ thống kiểm soát nội bộ cũng như tài chính của Vạn Thanh. Một cuộc thanh tra từ trên xuống dưới bắt đầu được triển khai.

Chu Hoành Viễn biết, với những tập đoàn như Vạn Thanh, nếu thật sự tiến hành thanh tra từ khâu mua hàng, bán hàng, đến sản xuất và hành chính, sẽ chẳng mấy ai là trong sạch. Nếu truy cứu tất cả mọi người, đến lúc đó Vương Thủ Quốc chắc chắn sẽ trở thành kẻ đơn độc, hơn nữa dù ông ta căm thù những con sâu mọt đó đến tận xương tuỷ nhưng chí ít vẫn còn lại chút tình nghĩa. Động thái lần này một phần là để tách cha con Vương Thủ Văn và Vương Đông khỏi tập đoàn, một phần là để cảnh cáo những con sâu mọt còn lại.

Công việc có bận rộn đến đâu thì Chu Hoành Viễn vẫn không quên Trình Dục. Mỗi ngày, dù mệt mỏi đến hoa mắt chóng mặt, hay kiểm kê sổ sách đến váng cả đầu, cứ đúng 8 giờ tối là hắn sẽ gọi điện cho Trình Dục. Qua điện thoại, hắn kiên nhẫn hỏi Trình Dục có ăn uống đầy đủ không, công việc có thuận lợi không, Trình Dục sẽ luôn đáp là ổn, chỉ cần Trình Dục nói ổn là hắn thấy yên tâm. Thi thoảng Trình Dục cũng sẽ hỏi thăm hắn, hắn luôn nói mình đang ở nhà, nói mình đã ăn uống no đủ, nhưng chỉ có bản thân hắn biết mình thậm chí còn không có thời gian ăn đồ ăn đặt ngoài nữa. Đến tận lúc này, Chu Hoành Viễn mới hiểu những cuộc gọi và lời thăm hỏi ngày trước của Trình Dục có ý nghĩa thế nào. Hắn chỉ hối hận vì mình hiểu ra quá muộn màng, cũng giận dỗi vì đời người quá ngắn ngủi.

Chu Hoành Viễn là người coi trọng thể diện hơn tất cả, tôn chỉ nơi công sở của hắn là phải tỏ ra trang nhã và đúng mực. Bất kể nơi chốn hay thời điểm, hắn đều phải giữ cho tóc tai mình bóng mượt, áo sơ mi không một vết bẩn, ngay cả quân tây cũng phải được là cho phẳng phiu. Vì vậy, hiếm khi hắn ngủ lại văn phòng, dù có muộn đến mấy cũng sẽ lái xe về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ngủ.

Giờ đang là nửa đêm, Chu Hoành Viễn không còn đủ sức để lái xe, bèn gọi một chiếc taxi đi đến cửa hàng tiện lợi 7/11 trong khu nhà. Hắn tiện tay lấy một chiếc sandwich từ tủ lạnh, cúi đầu đi đến quầy thanh toán, đụng phải một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang tính tiền ở phía trước. Chu Hoành Viễn vội vàng nói xin lỗi, người đàn ông ấy có khuôn mặt hiền hậu, mỉm cười nói không sao. Lúc này, chàng trai mảnh khảnh đứng bên cạnh người đàn ông đó đột nhiên quay đầu lại, cậu ta mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không trang điểm nhưng lại đẹp đến lạ thường. Cậu ta khoác tay người đàn ông cao lớn không mấy đẹp đẽ theo tiêu chuẩn của giới gay vốn coi trọng ngoại hình, khẽ mỉm cười với Chu Hoành Viễn, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng "Anh Chu" .

Nghe thấy giọng nói của cậu trai đó, Chu Hoành Viễn khẽ giật nảy mình, mấy tháng rồi không gặp, hắn gần như không nhận ra được Ngô Dịch. Nhìn lại những năm tháng điên cuồng giữa Chu Hoành Viễn và Ngô Dịch, quả thực hắn chưa từng nhìn kỹ cậu trai này, đến nỗi khi cậu ta xoá đi lớp trang điểm, trút bỏ bộ quần áo lộng lẫy, hắn thậm chí còn không biết rằng đôi mắt của Ngô Dịch lại dịu dàng tựa nước đến thế. Như cách Ngô Dịch không có mấy tình cảm thật lòng đối với Chu Hoành Viễn, hắn cũng chẳng có gì lưu luyến với Ngô Dịch. Chẳng qua chỉ là những cuộc mây mưa khó nói thành lời, tựa như cống rãnh bên dưới lòng thành phố, nhìn kỹ sẽ chỉ thấy bẩn thỉu và ô uế. Nhưng lúc này đây, khi thấy Ngô Dịch thản nhiên khoác tay người đàn ông bình thường này chào hỏi mình, có vẻ như cậu đã "tìm được người tốt" và "an cư lạc nghiệp", Chu Hoành Viễn thấy tim mình hơi thắt lại. Cảm giác này không phải do dục vọng chiếm hữu buồn cười của đàn ông, mà lại xuất phát từ sự ngưỡng mộ và đố kị mờ nhạt.

Cả hai bọn họ đều từng là con rối của dục vọng và tham vọng, bị điều khiển bởi những cơn kích thích điên cuồng đến nực cười. Vậy mà giờ đây, chỉ sau một cú xoay người, Ngô Dịch đã tìm được bình yên chân chất thuộc về mình.

Người cũ gặp lại nhau ngứa đỏ cả mắt, dù Chu Hoành Viễn với Ngô Dịch không thể xem là người tình của nhau, nhưng cũng từng có mấy năm "mặn nồng". Tuy nhiên, mối quan hệ của họ không thể gọi là đẹp đẽ, ngược lại còn thuộc loại "lịch sử đen tối" nữa ấy chứ. Với lại, bây giờ Ngô Dịch còn đang ở cạnh người yêu. Chu Hoành Viễn không biết nên đáp lại ra sao, chỉ nhíu mày rồi nhẹ gật đầu với Ngô Dịch.

Người đàn ông cao to kia rõ ràng không biết mối quan hệ giữa Ngô Dịch và Chu Hoành Viễn, anh ta còn thấp giọng hỏi Ngô Dịch, "Trùng hợp ghê, hai người biết nhau à?"

Ngô Dịch nhìn chằm chằm người đàn ông đó trong chốc lát rồi chớp chớp mắt, mỉm cười duyên dáng, "Trước đây là khách ở quán bar, em không thân lắm."

Người đàn ông cao lớn vỗ nhẹ vào đầu Ngô Dịch rồi quay sang nói với Chu Hoành Viễn, "Cảm ơn anh đã quan tâm đến công việc trước đây của em Dịch, em ấy không gây phiền phức gì cho anh chứ?"

Chu Hoành Viễn lắc đầu hai cái, không nói gì thêm.

Sau khi Ngô Dịch và người đàn ông kia rời đi, Chu Hoành Viễn mới phát hiện bàn tay đang cầm ví của mình đang run rẩy. Tim hắn đập dồn dập, trong đầu chỉ còn lại mảng hỗn độn.

Sau khi về đến nhà, Chu Hoành Viễn thả người lên chiếc sofa bằng da thật, chẳng mấy chốc, điện thoại vang lên hai tiếng "ting ting", tin nhắn từ Ngô Dịch gửi tới WeChat, "Anh và chú anh đang ở bên nhau à?"

Chu Hoành Viễn như bị ai đó chọt trúng nỗi đau, lập tức bực bội không chịu nổi. Hắn nắm lấy tóc, suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời, "Sao lại hỏi vậy?"

Ngô Dịch nhanh chóng đáp lời, "Anh thay đổi rất nhiều so với trước đây."

Chu Hoành Viễn hít vào một hơi thật sâu, ấn mở tài khoản WeChat của Ngô Dịch, ngón tay chần chờ trên nút "Xoá bạn bè" vài giây, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống.

Chu Hoành Viễn lặng yên nằm trong bóng đêm, hắn rất muốn trở về nhà, trở về thành phố J, về bên cạnh chú út của hắn. Tham vọng là con quái vật sinh sôi ra từ trái tim, dẫn dắt con người ta vào cạm bẫy hoa lệ kỳ ảo; có người chết chìm trong sự giả dối của xa hoa truỵ lạc, có người lại vượt qua núi sông và thời gian để tìm lại phần chân thành quý giá. Chu Hoành Viễn không biết cuộc sống của mình có mấy phần thật, mấy phần giả. Hắn rà soát những báo cáo ngớ ngẩn, sửa lại những quy chế giả tạo, mọi điều hắn nhìn thấy và nghe được đều chỉ toàn là dối trá và xu nịnh. Chỉ vì chạy theo đồng sáu xu nhơ nhuốc bẩn thỉu, hắn đã ném mặt trăng ra sau lưng, giả vờ rằng mình rất mãn nguyện.

Làm sao có thể mãn nguyện được? Hắn chưa bao giờ thấy mãn nguyện. Ban đầu, cảm giác bất mãn này chỉ hình thành nên một lỗ nhỏ trong tim, rồi hắn dùng tiền bạc và lạc thú để lấp đầy khoảng trống đó. Nhưng theo thời gian, lỗ hổng ấy lại càng ngày càng khuếch đại, sau vài cơn mưa bão, đống tiền tài cùng với quyền thế dùng để khoả lấp khoảng trống ấy đều tan tác thành tro bụi, và cuối cùng hắn bị chính sự trống rỗng ấy nuốt chửng.

Chu Hoành Viễn rất nhớ Trình Dục, nhớ xúc cảm ấm áp khi anh ôm lấy mình, nhớ chất giọng dịu dàng của anh, nhớ những bữa cơm đơn giản anh làm, nhớ đến ly nước lọc, nhớ đến những điều chân thật hiếm hoi đã bị hắn ném bỏ.

Chu Hoành Viễn là người không có gốc gác, hắn không cha mẹ, không quê hương; hắn sống giữa một đô thị xa hoa phồn thịnh, có dãy đèn neon thắp sáng rực cả thành phố, vậy mà hắn chỉ thấy xung quanh mình hoàn toàn tối tăm. Hắn không thấy được bầu trời, không chạm tới mặt đất, cứ thế trôi dạt trong vô cùng vô tận. Chỉ có Trình Dục là điều duy nhất trong thế giới rỗng tuếch này khiến hắn cảm nhận được chút vững vàng.

Chu Hoành Viễn biết, hắn nhất định phải trở về, về với cuộc sống, về với chân thành, về lại trong vòng tay của người hắn yêu thương nhất.  

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 81.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0