Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 79

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Đến tận khi Lý Duệ ăn xong hai miếng dưa hấu rồi hài lòng ra về, Chu Hoành Viễn vẫn không hề ngẩng đầu lên. Mấy ngày qua thường là Chu Hoành Viễn rửa chén, nhưng hôm nay Trình Dục thấy rất lạ khi Chu Hoành Viễn cứ ngồi im ru cả nửa ngày trời, nhìn kỹ mới phát hiện hắn cứ một mực cúi đầu, vẻ mặt như đang day dứt điều gì.

Trình Dục duỗi chân đá nhẹ hắn hai cái, "Bị sao vậy?"

Chu Hoành Viễn đan hai tay đặt lên bàn, nhíu chặt mày, một lúc sau mới hít thật sâu, đợi cho hơi thở lắng xuống lồng ngực, hắn mới chậm rãi lên tiếng, "Chú ơi, con xin lỗi chú."

Trình Dục vô thức ngả người ra sau, lúng túng cắn môi, "Đang yên đang lành tự nhiên nói mấy chuyện này làm gì..." Trình Dục cực kỳ không thích chủ đề này. Rõ ràng là anh đã không muốn nghĩ về những chuyện đó nữa rồi. Anh chỉ muốn sống yên ổn như một con đà điểu vùi đầu vào cát thôi, tại sao đến tận bây giờ Chu Hoành Viễn vẫn chưa chịu tha cho anh?

Chu Hoành Viễn nghiêng người về phía trước, nắm chặt lấy tay Trình Dục. Trình Dục định giằng ra nhưng lại bị Chu Hoành Viễn nắm chặt hơn. Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, anh không giãy dụa nữa mà thả lỏng cơ thể, mỏi mệt tựa vào ghế.

"Chú, ngày xưa chú từ bỏ vị trí nghiên cứu sinh là vì con." Chu Hoành Viễn tựa như đang dùng tất cả sức lực để thốt ra được câu này. Trong những năm tháng tự ti mà cũng ngạo mạn nhất của Chu Hoành Viễn, rất nhiều lần hắn tự hỏi về sự lựa chọn của Trình Dục. Tại sao Trình Dục lại bỏ học? Tại sao lại chọn một công việc bình thường như vậy? Tại sao phải chấp nhận tài năng của mình không có đất dụng võ? Tại sao lại từ bỏ lý tưởng và hoài bão, chấp nhận sống những ngày tầm thường đến thế? Tại sao lại khiến bản thân trở thành dáng vẻ như kia? Một dáng vẻ bị người khác giẫm đạp, đánh mất bản thân; một dáng vẻ dính đầy dầu mỡ, nồng nặc mùi thuốc lá rượu bia; một dáng vẻ khiến chính hắn chán ghét, trốn tránh, không muốn nhìn thấy... Mọi câu hỏi bỏ ngỏ cũng như sự khinh miệt ngấm ngầm của ngày trước giờ đây đều hoá thành nỗi ân hận và choáng váng vô cùng tận. Hoá ra, không phải Trình Dục không có ước mơ, không phải chú ấy chấp nhận cuộc sống tầm thường, mà là trong những năm tháng đó, tất cả ước mơ của chú đều dừng lại vì hắn.

Trình Dục nghe Chu Hoành Viễn nói chắc như đinh đóng cột thì trong lòng chỉ thấy bực bội. Thứ gì anh càng né tránh, người ta lại càng phải lôi ra đặt trước mặt anh; vết sẹo nào anh càng không muốn nhìn, người ta lại càng thích chỉ ra chỉ vào. Anh đặt tay lên trán, đến khi mở mắt ra, đôi mắt đã đỏ hoe, đôi môi run rẩy không thốt lên được lời nào. Sau mấy lần tự trấn an, anh mới gượng nói, "Chuyện đã qua lâu rồi, giờ nói ra còn có nghĩa lý gì chứ?"

Chu Hoành Viễn lắc đầu, đương nhiên là có ý nghĩa rồi, sao lại không có được? Hoá ra từ đầu đến cuối, tất cả những câu hỏi cứ vẩn vơ trong đầu cùng với sự khinh bỉ âm thầm vào năm tháng tuổi trẻ khi đó đều là một trò hề. Hoá ra thứ gọi là quãng thời gian thất bại, hoang phí, đau đớn, vùng vẫy của Trình Dục đều vì hắn mà ra. Sao lại không có ý nghĩa chứ? Đó chính là tâm huyết và lý tưởng của Trình Dục kia mà. Vậy mà qua bao nhiêu năm trời, qua biết mấy ngày đêm, Trình Dục chỉ giữ kín như bưng, chưa từng hé lộ với hắn nửa lời.

Tim Chu Hoành Viễn như đang rỉ máu, giọng nói run rẩy, "Sao lại không có ý nghĩa chứ? Sao lại không có ý nghĩa được... Chú ơi, chú chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình sao?"

Chu Hoành Viễn biết, Trình Dục thương hắn, dù đến tận ngày hôm nay, dù hắn đã bỏ rơi anh những mười năm, Trình Dục vẫn không nỡ buông tay hắn. Nhưng hắn đã cho Trình Dục được thứ gì? Hắn lấy gì để đáp lại tình yêu vô điều kiện, không chút oán hận này của anh?

Trình Dục nhíu mày, "Tôi có nghĩ đến bản thân chứ, tôi đã cân nhắc rồi." Nói đoạn, anh cười cười, "Tôi muốn có một người thân, muốn có một mái nhà, muốn đứa cháu của mình bình an khoẻ mạnh. Nó đã trải qua bao nhiêu đau khổ khó khăn, tôi chỉ mong cuộc đời nó sau này thuận buồm xuôi gió, vui vẻ an lành. Tôi có nghĩ cho mình, chỉ tiếc là cháu trai tôi lại không nghĩ đến tôi."

Giọng Trình Dục rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất kiên định, không mang chút phàn nàn, nhưng mỗi từ thốt ra đều như thanh kiếm đâm xuyên tim Chu Hoành Viễn. Hắn dùng sức siết chặt nắm đấm, "Do con tệ quá, con đã huỷ hoại đời chú."

Trình Dục không đồng tình với câu nói này, anh mím chặt môi, xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, "Cậu không có huỷ hoại đời tôi, giờ tôi vẫn sống tốt mà."

"Chú ơi, chú có hối hận không?"

Trình Dục thản nhiên nói, "Không hối hận. Hoành Viễn, chuyện tôi đã làm, tôi không hề hối hận."

Chu Hoành Viễn lắc đầu thật mạnh, "Chú ơi, con hối hận. Ngay từ đầu con không nên kéo chú xuống nước, không nên xáo trộn cuộc đời của chú, không nên làm phiền cuộc sống của chú..."

Trình Dục nhanh chóng ngắt lời hắn, "Nhận nuôi cậu và chữa trị mắt cho cậu đều là quyết định của tôi. Cậu không cần phải như thế. Ít nhất, tôi chưa bao giờ trách cậu vì những điều đó."

Chu Hoành Viễn quay đầu đi chỗ khác, hắn biết Trình Dục sẽ không vì thế mà trách tội mình, nhưng Trình Dục sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho hắn. Đôi mắt hắn lấp lánh những giọt lệ, "Nhưng con tự trách chính mình."

Trình Dục khẽ nở nụ cười, "Đúng là cậu nên tự trách thật."

Chu Hoành Viễn lau mặt, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trình Dục, lời nói kiên định và dứt khoát, "Chú, tất cả những gì con có đều là do chú cho, và mọi thứ con có đều sẽ là của chú." Nếu không có Trình Dục, có lẽ cả đời này hắn sẽ không thể thoát khỏi cái bóng của vợ chồng Lý Diễm Hoa và Chu Vân Vĩ; có lẽ hắn sẽ phải sống trong cái thị trấn tồi tàn dơ bẩn đó đến hết đời; có lẽ bây giờ hắn sẽ chỉ là một công nhân khuân vác hoặc thợ hồ, phải dầm mưa dãi nắng dưới tiết trời héo hon, còn đâu những ước mơ hay hoài bão? Chu Hoành Viễn rất tỉnh táo, hay nói đúng hơn, từ lâu hắn đã nhận thức được mọi thứ, chỉ là những năm qua, khi bị hào nhoáng che mờ mắt, bị danh lợi che mờ tâm, hắn đã vứt phăng ân tình đi như vứt bỏ một đôi giày rách, lại còn mơ tưởng đến một cuộc đời an yên. "Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu" cái gì chứ, hắn còn không có tư cách nhắc đến từ "Mặt trăng" nữa.

Trình Dục nhìn hắn vài giây, khẽ lắc đầu, "Tôi không cần gì cả. Mọi thứ của cậu từ tiền bạc, nhà cửa, đến chiếc Maybach, đối với tôi nó không đáng một xu."

Đương nhiên Chu Hoành Viễn biết Trình Dục không quan tâm đến mấy vật ngoài thân như này. Nếu quan tâm, anh đã không nhận nuôi hắn trong khi bản thân vẫn còn là một sinh viên nghèo. Nếu quan tâm, anh đã không vui vẻ dành hết mọi đều tốt đẹp nhất cho hắn. Đúng là Trình Dục không nhiều tiền, ít nhất là không nhiều bằng hắn, nhưng đối với Trình Dục, tiền bạc là thứ vô giá trị nhất. Chỉ là Chu Hoành Viễn không biết làm cách nào khác để bù đắp cho Trình Dục; ngoài vật chất ra, hắn chỉ còn lại mỗi trái tim hèn mọn và nhơ nhuốc này thôi.

Giọng Chu Hoành Viễn dịu dàng vô cùng, hắn hạ thấp mình, hết mực khiêm nhường, "Chú à, con hiểu mà. Con chỉ muốn chú sống nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn thôi, chú cho con một cơ hội được không?"

Trình Dục thở dài, ánh mắt hơi kỳ lạ, "Hiện giờ tôi sống rất nhẹ nhàng cũng rất dễ chịu. Chỉ cần cậu nói ít đi vài câu thì tôi không còn yêu cầu gì nữa."

Chu Hoành Viễn nghe vậy bèn há hốc miệng, không biết tiếp lời thế nào.

Trình Dục nói tiếp, "Tôi không muốn nghĩ tới lỗi lầm của cậu nữa, nghĩ tới cũng chẳng nghĩalý gì. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên thôi." Anh không thích sóng giódữ dội, không thích sum họp chia ly; anh chỉ muốn cứ thế sống qua ngày đoạntháng, một đời không cần vui vẻ cũng khôngcòn buồn đau.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 79.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0