Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Nghịch tử Nhật...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Trong lúc lặp đi lặp lại các động tác, đầu óc Tô Chước chỉ toàn là tiếng va chạm leng keng của áo giáp sắt, không còn sức để mở miệng nói chuyện.

Chỉ có Thất sư huynh là nói không ngừng nghỉ, một mình tám chuyện với nàng, thậm chí hơi thở cũng không rối loạn.

Cảnh giới linh lực càng cao, linh hải của tu sĩ càng trữ được nhiều linh khí. Ở cảnh giới tối cao, ngay cả khi bước vào Ma giới cằn cỗi linh khí vẫn có thể tự do ra vào, sâu không lường được, tất cả đều là nhờ sức mạnh của linh hải.

Nhưng tu vi càng cao, thì thời gian khôi phục linh hải khi linh khí cạn kiệt sẽ càng lâu hơn. Có thể sử dụng đan dược để đẩy nhanh tốc độ nhưng không thể phá vỡ giới hạn vốn có.

Những tu sĩ chưa từng trải sẽ ngây thơ tưởng rằng bản thân vô địch, có thể vượt lên mọi thứ. Nhưng chỉ cần đặt chân vào vũ trụ bao la, ai cũng lập tức nhận ra sự nhỏ bé của mình.

Đệ tử của Đệ Cửu Vực sở hữu chiến lực vượt xa người thường, có lẽ vì tâm thế luôn đề phòng nguy hiểm. Ngay cả lão Thất tưởng như lười biếng, nhưng khi linh lực cạn kiệt, hắn vẫn có thể tiếp tục đánh g.i.ế.c yêu thú.

Cách yêu thú phát triển cũng khác linh thú. Nếu linh thú dựa vào linh lực thì yêu thú lại cường đại nhờ thân thể, giống như kiểu “Linh Võ Song Tu” của tu sĩ vậy.

Mặc dù đầu óc Tô Chước trống rỗng nhưng thực ra đã học được không ít kiến thức ít ai biết qua những lời của Thất sư huynh.

Dù chỉ mới mười bốn tuổi nhưng dường như hắn đã đi qua không ít nơi.

Trông như "đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường".

Nhắc đến Đại Bỉ Tân Tú, Diêm Nguy Nhiên nói: "Ở Cảnh giới Tiên Thiên, vẫn chưa đến mức phải phụ thuộc vào linh hải để phân thắng bại khi chiến đấu. Huống hồ gì, đệ tử tham gia lần này đều là những người mới nhập môn, nhiều kẻ còn đang tu luyện <Tụ Khí quyết> phổ thông khắp đầu đường xó chợ, kinh nghiệm chiến đấu thì gần như không có."

"Danh sách mười người đứng đầu, chỉ cần có tay là vào được."

Câu cuối cùng vừa nói ra, khóe miệng hắn không kiềm được mà nhếch lên, giữa đôi mày ánh lên vẻ cuồng ngạo.

Tô Chước bị hắn lây nhiễm, cũng không nhịn được mà cảm thấy... Top mười, có tay là vào được thật!

Dù sao Thất sư huynh cũng đã công nhận thiên phú của nàng rồi!

Có lẽ do Diêm Nguy Nhiên nói quá nhiều khiến Tô Chước không thể tập trung luyện như lúc tập thân pháp, nhưng nàng lại cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Luyện xong lần cuối cùng.

Diêm Nguy Nhiên cởi áo giáp, phấn khởi nói: "Giờ xuống phố chơi không?"

Tô Chước nửa sống nửa c.h.ế.t lắc đầu: "Không đi, không đi!"

Diêm Nguy Nhiên: "Ăn?"

Tô Chước c.h.é.m đinh chặt sắt: "Ăn!"

Dù có mệt muốn c.h.ế.t cũng phải ăn.

Thu Vũ Miên Miên

Nếu không, trong mơ bị đói đến mức phải đi tìm đồ ăn thì quá thảm rồi!

Người suy yếu thì càng phải ăn nhiều.

Tô Chước nghĩ, bản thân thèm ăn chỉ chiếm ba phần... không, một phần nguyên nhân thôi.

Diêm Nguy Nhiên lấy ra một cái vỉ nướng. Sắc mặt Tô Chước lập tức thay đổi: "Không, sư huynh, hôm nay chúng ta không ăn đồ nướng nữa chứ?!"

Diêm Vi Nhiên ngạc nhiên: "Ngán rồi à?"

Tô Chước lắc đầu: "Không phải. Tám ngày sau muội mới ăn lại. Sư huynh muốn ăn thì cứ ăn, muội không thèm."

Diêm Nguy Nhiên nhìn ra nàng có nỗi khổ, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Tô Chước kể lại toàn bộ sự việc.

Từ vụ cá cược với đệ tử nội môn Nhị Vực Cam Nghị đến chuyện linh thạch, từ linh thạch nói đến thân pháp, rồi kể đến chuyện nàng chấp nhận kiêng ăn đồ nướng bảy ngày... à không, sau đó là tám ngày, để đổi lấy việc học xong <Thân Hóa Kinh Phong>.

Diêm Nguy Nhiên gật đầu: "Không tệ. Sư huynh ủng hộ muội. Ta sẽ ăn vào buổi tối vậy, giờ trước tiên cùng muội ăn cái gì thanh đạm đã."

Tô Chước đã mệt đến mức đầu óc trống rỗng, không biết nói gì, chỉ có thể chắp tay cúi người cảm tạ hắn.

Diêm Nguy Nhiên cố nín cười rồi lấy ra một cái nồi lớn.

...

Nể tình hôm nay là ngày đầu tiên nàng tập luyện nên các sư huynh không sắp xếp gì thêm sau khi trời tối.

Nhưng có lẽ là do thời tiết nên ban ngày kéo dài đến hai phần ba thời gian trong ngày.

Tô Chước chờ trời tối đến đỏ cả mắt.

Vài ngày trước ban ngày chơi vui thế nào, hôm nay đã trông mong ban đêm đến thế ấy.

Trở về Lãm Nguyệt Phong, gia nhân đã chuẩn bị thùng tắm dược liệu đặt trong phòng ngủ.

Tô Chước nửa c.h.ế.t nửa sống lết vào, không thèm cởi y phục.

Tô Chước chỉ cảm thấy Võ Tu tu luyện thực sự quá mệt! Hèn gì Đệ Nhị Vực lại ít người như thế.

Còn mệt hơn cả trâu ngựa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thùng tắm dược liệu này phải ngâm tận hai canh giờ...

Tô Chước sờ sờ chiếc vòng ngọc trên tay, từ lúc nằm bất động suy nghĩ đến khi ý thức mơ hồ rồi thiếp đi, ba bước này gộp lại chỉ mất đúng ba giây.

Sau khi nàng bắt đầu tu luyện võ đạo, vòng ngọc trên tay đã biến thành một chiếc vòng tay bản nhỏ ôm sát cổ tay nàng.

Bây giờ, giữa bóng tối, vòng ngọc phản chiếu ánh sáng ấm áp, thoạt trông ấm trong như nước.

...

Hôm sau.

"Sư muội, muội tỉnh chưa?"

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Chước mơ màng mở mắt, đầu óc trống rỗng, không biết hôm nay là ngày mấy, năm nào.

Ai đang gọi nàng?

Ồ, là Nhị sư huynh.

Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện mình vẫn còn đang ngâm trong thùng tắm, đầu tựa vào thành thùng, ngủ một giấc đến tận sáng.

Ngoài cửa, Nghê Truyền Vân nhắc nhở: "Còn một nén hương nữa. Đại sư huynh không thích người đến trễ. Hôm nay ta gọi muội một lần, sau này phải tự nhớ mà dậy."

"Dạ dạ, sư huynh, muội dậy ngay!"

Tô Chước hoảng hốt trả lời, "ào" một tiếng, bật dậy khỏi nước.

Không phải nàng không muốn dậy, chẳng qua là do không có đồng hồ sinh học thôi mà...

Nhanh chóng nhảy khỏi thùng tắm, nhưng kỳ lạ thay... Nàng không hề thấy mệt, trái lại còn cảm giác cơ thể nhẹ nhàng, thư thái như vừa tái sinh.

Tốc độ thay đồ cực nhanh, nhưng lúc ra khỏi cửa, nàng bỗng cảm thấy đầu lạnh toát.

Nhị sư huynh liếc nhìn nàng, khẽ nhướng mày: "Muội ngủ trong thùng luôn à?"

Tô Chước mơ màng sờ đầu, chợt thấy không khí ấm áp lướt qua.

Nghê Truyền Vân khẽ vung tay, một luồng khí ấm bao trùm, nước đọng trên tóc nàng lập tức bốc hơi.

Có hơi khô một chút.

Tô Chước vừa bước đi được hai bước, bỗng cảm thấy tóc mình đã được chải chuốt đâu ra đấy, mềm mại, bồng bềnh, trông dày dặn hơn hẳn.

Tô Chước kinh ngạc: "Sư huynh, huynh biết chải tóc luôn à?!"

Nghê Truyền Vân bật cười: "Người nào mà chẳng biết chải tóc hả Tiểu Cửu?"

Hai người cưỡi kiếm bay về phía Tụ Linh Phong.

Hôm nay, nghịch tử Nhật Nguyệt kiếm (kiếm của nàng) không quậy phá, có lẽ do nó đã cảm thông cho nỗi vất vả hôm qua của nàng.

Nhờ đó, lần này Tô Chước cưỡi kiếm thuận lợi như gió, cực kỳ thuần thục.

Nhị sư huynh quay sang khen: "Tiểu Cửu, muội tiến bộ nhanh thật đấy. Chả trách sư phụ nói muội có tư chất lĩnh ngộ siêu đẳng. Chỉ cần duy trì nỗ lực như hiện tại, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu phi phàm."

Từ nhỏ đến lớn Tô Chước chưa từng được khích lệ nhiều như vậy, từ chỗ bỡ ngỡ, không quen, đến giờ đã dần thích ứng, nhưng trong lòng vẫn được khích lệ vô cùng.

Nàng khiêm tốn đáp: "Nhị sư huynh quá khen rồi!"

Thanh niên cười khẽ: "Không được kiêu ngạo tự mãn đâu đấy."

Họ đều nhận ra Tô Chước khá thiếu tự tin.

Thế nên, đáng khen thì cứ khen, không cần phải tiết kiệm lời.

Chợt nhớ đến vụ cá cược hôm qua, Tô Chước không nhịn được mà liếc nhìn không gian trữ vật trong chiếc vòng tay.

Nhiều linh thạch thượng phẩm quá!

Dù nhà Nhị sư huynh mở ngân hàng, tặng linh thạch như tặng đá nhưng làm sao nàng lại có nhiều linh thạch như vậy chứ?!

Có thể với những đệ tử nội môn đã tu hành lâu năm thì đây không đáng là bao, nhưng Tô Chước rất hiểu, nhận được tấm lòng này khó thế nào.

Dù sao thì, trước đây nàng chưa từng thấy nhiều linh thạch đến thế.

Bất chợt.

Tô Chước thấy một thứ chưa từng gặp, nàng tò mò lấy ra.

Đây là cái gì?

Trong tiếng gió rít khi cưỡi kiếm, trang giấy trong tay nàng bị gió thổi kêu phần phật.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0