Thước Ly Xuân

Chương 25

Tam Mục

2025-03-15 20:32:01

Trịnh Thích Đăng cùng các tài tử thiên hạ vui vẻ làm thơ, lại thay họ nói lời hay ý đẹp trước triều đình.

Đúng như dự đoán, một lần nữa trở thành tấm gương được các văn nhân tôn sùng, kính ngưỡng.

Dư âm của khoa cử cuối cùng cũng tan đi.

Vị trạng nguyên kia tuy bị hình phạt, tiền đồ bị tổn hại.

Nhưng may mắn không bị tước bỏ danh hiệu trạng nguyên, nghe nói ngày thứ hai sau khi được thả đã đến Trịnh phủ cảm tạ.

Vãn Xuân Lâu trải qua phen sóng gió này, nhất thời sa sút, nhưng vẫn chưa đến mức tan xương nát thịt.

Nhờ sự nỗ lực của Trịnh Thích Đăng, Tử Huy và ta, đã giành lại được danh tiếng đệ nhất thanh lâu ở kinh thành.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tử Huy trở nên trầm ổn hơn, nàng ấy cùng ta uống rượu dưới trăng, uống được một nửa chợt nhớ ra, hỏi ta có phải không thể uống rượu không?

Ta nói đã khỏe từ lâu, nhưng uống cũng không sao.

Nàng ấy nhìn mặt hồ đầy sao: "Ta đã gặp Lạc Nương."

Ta không ngạc nhiên, biết rõ thần thông của Lạc Nương: "Ta không cố ý giấu tỷ."

Nàng ấy tự giễu: "Ta biết, là ta quá tự phụ, thật sự bị người ta bắt giam tra khảo, mới biết chỉ dựa vào một khuôn mặt và một thân thể, chẳng có tác dụng gì lớn."

Ta giả vờ già dặn, véo má nàng ấy: "Lớn rồi đấy, Tử Huy tỷ."

Hương phấn nồng nặc, ta nhe răng cười ngây ngô với nàng ấy.

"Haizz," ta lắc đầu: "Người như chúng ta, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà đau lòng, càng đừng nói đến tức giận, mỗi người một mục đích thôi."

Nàng ấy im lặng hồi lâu, hỏi: "Thật sao?"

Ta ghé sát tai nàng ấy nói: "Tỷ có biết tại sao Giả gia bị bắt vì tham ô, tại sao tên họ Lưu bị giáng chức không?"

Nàng ấy mở to mắt, không phải ngạc nhiên vì Trịnh Thích Đăng có thể làm được những việc này, mà là ngạc nhiên vì ta vẫn còn nhớ đến hai người đó.

Ta uống cạn một chén rượu, cười sảng khoái: "Đây mới là mỗi người một mục đích, để những kẻ ta hận phải sống không bằng chết, những người ta yêu được bình an vui vẻ, càng là để nâng cao giá trị của bản thân."

Trong mắt ta tràn đầy ý cười: "Tử Huy, ta đã hứa với Lạc Nương sẽ bảo vệ tốt Vãn Xuân Lâu."

"Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, Vãn Xuân Lâu một ngày sẽ không sụp đổ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Các tỷ muội trong Vãn Xuân Lâu, ta sẽ bảo vệ, hiện tại, tương lai sẽ luôn ở trong tầm tay ta, cho đến ngày giấc mơ của ta thành hiện thực, trên đời này cũng không còn thanh lâu, không còn bán con bán cái, không còn… bao nhiêu bất lực và vô vọng, không còn tình yêu phải dựa vào xuất thân phân cao thấp sang hèn, không còn người không thể chờ đợi, và tình cảm bị phụ bạc tùy tiện."

"Có lẽ ta không đợi được, nhưng một ngày nào đó sẽ đến, phải không?"

"Sẽ đến thôi…"

---------------------

Đợi đến khi ta hai mươi bảy tuổi.

Cũng vào một buổi trưa sau Tết Trung Thu.

Trong sân sau, một gã buôn người, khom lưng nịnh nọt như chó đến trước mặt ta.

Gã dắt theo một đám cô nương, nói với ta: "Thước Nương, ngươi chọn đi, toàn là hàng tốt cả đấy."

Ta phe phẩy quạt, chẳng có chút hứng thú nào, liếc mắt một cái liền nhận ra đám tiểu nha đầu này chán ghét Vãn Xuân Lâu đến cực điểm, thậm chí còn sợ hãi khi bị bán đến đây.

Không muốn ép buộc người khác, lời từ chối vừa thốt ra khỏi miệng.

Gã buôn người liền lôi ra một đứa bé gái từ trong đám người, có thể thấy được vài phần nổi bật.

Gã xoay mặt đứa bé lại, dí sát vào trước mặt ta.

"Nha đầu này, vẻ ngoài xinh đẹp, nhìn qua đã thấy có số làm hoa khôi, Thước Nương, ngươi xem có muốn nhận không."

Ta nhìn đôi mắt của con bé, trong veo ngây thơ, lại có chút vụng về.

Thấy ta nhìn sang, con bé ngây ngốc cười.

Trong lòng bỗng dâng lên một cơn đau nhói.

Giống như nhìn thấy chính mình của ngày trước, nốt ruồi Quan Âm kia bị cậy ra rồi lại cậy vào, những lời nói gần giống nhau, nụ cười y hệt.

Ta mua con bé, tốn bảy mươi lạng.

Hỏi con bé, nó có oán cha nó không.

Con bé cười ngây ngô, lại lộ ra vài phần già dặn: "Không oán ạ, cha bán ta có mười lạng, lỗ vốn rồi."

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thước Ly Xuân

Số ký tự: 0