Chương 19
Tam Mục
2025-03-15 20:32:01
Một đêm hoang đường quá mức.
Trịnh Thích Đăng hành sự trở nên ngang ngược, ôm, bế, thật chẳng khác nào một gã vô lại lêu lổng.
Cứ ép người ta phải nói thích thật nhiều lần.
Đến lúc "giải tỏa", hắn cắn vào vành tai ta, gọi hai chữ "Thước Nương" đầy tình ý.
Ta nước mắt lưng tròng, cắn mạnh vào n.g.ự.c hắn ta.
Trịnh Thích Đăng đau "hít" một tiếng.
Ta trách hắn làm càn, cũng như những người khác coi thường ta.
Hắn buồn cười, vừa hôn vừa dỗ dành, nói: "Thước Nương, ta đối xử với nàng còn chưa đủ tốt sao?"
Tốt, hắn đối xử với ta, coi như là tốt.
Trong lúc chao đảo, ta liếc thấy ai đó dán chữ hỷ lên cửa phòng.
Đỏ chói cả mắt.
Ta càng nhìn, mắt càng hoa cả lên.
--------------------
Sắp đến Trung Thu.
Tên sai vặt Trịnh gia thay mặt đại nhân nhà hắn mang bánh trung thu đến cho ta.
Nói là quà trong cung ban thưởng.
Ta thấy tinh xảo cũng thích, tiện miệng hỏi đại nhân nhà hắn sao nhiều ngày không thấy bóng dáng.
Tên sai vặt gãi tai gãi đầu, nửa ngày không trả lời được, chạy mất hút.
Ta nhún vai, xách một hộp bánh trung thu lên lầu, vừa khéo gặp Lạc Nương tiễn Thôi Công Công đi.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn ta, ra hiệu cho ta đi theo tiễn.
Đến cửa, Thôi Công Công trước khi lên xe nói với Lạc Nương: "Ngươi phải chuẩn bị trước đi, đồ nương nương đưa cho ngươi nhớ phải cất kỹ."
Nói xong lại chuyển ánh mắt về phía ta và hộp bánh trung thu trong tay ta.
Ông ta cười nói: "Bánh trung thu trong cung ban thưởng hiếm có, Trịnh tướng quân có lòng rồi."
Trong lòng ta chấn động, cúi đầu càng thấp.
Lạc Nương dẫn ta vào tận trong phòng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trên bàn bày một hộp gỗ tử đàn, sắc mặt Lạc Nương lạnh lùng, ôm hộp vào lòng vuốt ve hồi lâu, lại đặt vào trong tủ khóa lại.
Bà ấy mời ta ngồi, hỏi: "Trịnh tướng quân có phải lâu rồi không đến không?"
Ta gật đầu.
Lạc Nương nhếch mép cười mỉa mai, nhìn ta với ánh mắt vô cùng thương cảm.
Ta bối rối cúi đầu, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Ngươi thấy Trịnh tướng quân thế nào?"
Ta không dám nói bừa, mở miệng toàn nói tốt.
"Tốt sao? Tốt đến mức khiến ngươi mê muội rồi à?"
Ta kinh hãi: "Đông gia, Đông gia, ta là làm sai chuyện gì rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng Lạc Nương vẫn nhẹ bẫng, toát ra vẻ mệt mỏi, nắm lấy tay ta nói: "Thước nha đầu, trước kia ta nói ngươi lanh lợi, nhưng mới phát hiện ra ngươi đối với chuyện tình cảm lại không hề thông suốt."
Ta mờ mịt, lắp bắp cầu xin Lạc Nương nói rõ.
"Ngày Kiều Tỷ thành hôn, ta thấy ngươi vui mừng quá mức."
Ta biện bạch: "Ta và Kiều Tỷ quan hệ tốt, tỷ ấy tìm được người tốt, ta vui mừng thay cho tỷ ấy mà thôi."
Lạc Nương cong môi: "Ngươi đến Vãn Xuân Lâu cũng gần mười năm rồi, gặp qua người và việc cũng không ít, nhưng tính ra được may mắn như Kiều Tỷ, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng chỉ thấy có một người này."
Bà ấy hồi tưởng lại: "Ngươi là biết chuyện của Lang Tần nương nương, nhưng Trịnh tướng quân có lẽ không nói cho ngươi biết, ngày tỷ ấy được rước vào cung, trên dưới Vãn Xuân Lâu gần năm mươi người một đêm mất mạng, ta và Tử Huy là nương nương liều mạng che chắn trước mặt, mới may mắn sống sót."
Tỷ ấy yêu hắn, yêu đến mức gánh trên lưng bao nhiêu mạng người, nhưng ra đi hơn hai mươi năm, vẫn không rửa sạch được vết nhơ thanh lâu, hắn ta chỉ có thể nâng niu tỷ ấy như món đồ chơi trong lòng bàn tay mà thôi."
"Trịnh tướng đối với ngươi, so với Bệ hạ đối với Lang tần, thì thế nào?"
Ta cúi đầu, cả trái tim nặng trĩu rơi xuống đáy giếng.
Mở miệng đã thấy khó khăn: "Tất nhiên không bằng Bệ hạ đối tốt với nương nương."
Tay Lạc nương vuốt ve mặt ta, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.
"Thước nha đầu, Trịnh tướng sắp thành hôn rồi."
"Tỉnh mộng rồi, mau trở về đi."
Ta không biết mình đã về phòng bằng cách nào.
Hộp bánh trung thu cũng không đặt vững, vừa buông tay đã rơi xuống đất, mấy chiếc bánh xinh xắn văng tung tóe, chỉ một va chạm nhẹ đã vỡ vụn.
Dính bụi rồi, sao ăn được nữa.
Ta thất thần ngồi xuống ghế, ngẩn ngơ nhìn đống bánh trung thu trên mặt đất.
Trong đầu thoáng qua rất nhiều khoảnh khắc ở bên Trịnh Thích Đăng, không thể phủ nhận, rất nhiều lúc...
Đã từng rung động.
Khi ân ái, những lời yêu thương, thật giả lẫn lộn.
Nhưng ngay sau đó, gương mặt của Thủy bà tử, Liễu nương, Lân ca nhi hiện lên trong đầu ta.
Ánh mắt họ nhìn ta đầy trách móc.
Như thể muốn nói, ngươi đã chứng kiến bi kịch của chúng ta, nhưng vẫn sa vào vũng lầy sao?
Ta rất muốn nói, không, ta sợ, ta không dám hy vọng gì cả.
Nhưng trái tim như bị đ.â.m mạnh mấy nhát.
Nói ta đã từng rung động một chút, chính là tội lỗi!
Chính là si tâm vọng tưởng!
Giờ đây, Trịnh Thích Đăng sắp thành thân.
Nghe nói đã sớm cầu hôn con gái của Lại bộ Thượng thư, nhưng hoàng đế mãi không cho phép, cho đến khi hắn lui tới thanh lâu, ồn ào khắp kinh thành.
Trịnh Thích Đăng lại cầu thân bị từ chối, hoàng đế coi trọng Trịnh tướng nhất, phất tay áo, se duyên cho hai người.
Lễ vật đưa đến nhà Lại bộ Thượng thư vào đúng ngày Kiều tỷ thành hôn.
Hắn thật biết chọn đường, không sợ tân nương nghe tin mà đau lòng.
Ta cúi xuống nhặt từng chiếc bánh trung thu lên, trên khuôn mặt ảm đạm dần nở nụ cười.
Như vậy mới đúng.
Như vậy, mới là bộ mặt thường ngày của Vãn Xuân Lâu.
Trịnh Thích Đăng hành sự trở nên ngang ngược, ôm, bế, thật chẳng khác nào một gã vô lại lêu lổng.
Cứ ép người ta phải nói thích thật nhiều lần.
Đến lúc "giải tỏa", hắn cắn vào vành tai ta, gọi hai chữ "Thước Nương" đầy tình ý.
Ta nước mắt lưng tròng, cắn mạnh vào n.g.ự.c hắn ta.
Trịnh Thích Đăng đau "hít" một tiếng.
Ta trách hắn làm càn, cũng như những người khác coi thường ta.
Hắn buồn cười, vừa hôn vừa dỗ dành, nói: "Thước Nương, ta đối xử với nàng còn chưa đủ tốt sao?"
Tốt, hắn đối xử với ta, coi như là tốt.
Trong lúc chao đảo, ta liếc thấy ai đó dán chữ hỷ lên cửa phòng.
Đỏ chói cả mắt.
Ta càng nhìn, mắt càng hoa cả lên.
--------------------
Sắp đến Trung Thu.
Tên sai vặt Trịnh gia thay mặt đại nhân nhà hắn mang bánh trung thu đến cho ta.
Nói là quà trong cung ban thưởng.
Ta thấy tinh xảo cũng thích, tiện miệng hỏi đại nhân nhà hắn sao nhiều ngày không thấy bóng dáng.
Tên sai vặt gãi tai gãi đầu, nửa ngày không trả lời được, chạy mất hút.
Ta nhún vai, xách một hộp bánh trung thu lên lầu, vừa khéo gặp Lạc Nương tiễn Thôi Công Công đi.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn ta, ra hiệu cho ta đi theo tiễn.
Đến cửa, Thôi Công Công trước khi lên xe nói với Lạc Nương: "Ngươi phải chuẩn bị trước đi, đồ nương nương đưa cho ngươi nhớ phải cất kỹ."
Nói xong lại chuyển ánh mắt về phía ta và hộp bánh trung thu trong tay ta.
Ông ta cười nói: "Bánh trung thu trong cung ban thưởng hiếm có, Trịnh tướng quân có lòng rồi."
Trong lòng ta chấn động, cúi đầu càng thấp.
Lạc Nương dẫn ta vào tận trong phòng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trên bàn bày một hộp gỗ tử đàn, sắc mặt Lạc Nương lạnh lùng, ôm hộp vào lòng vuốt ve hồi lâu, lại đặt vào trong tủ khóa lại.
Bà ấy mời ta ngồi, hỏi: "Trịnh tướng quân có phải lâu rồi không đến không?"
Ta gật đầu.
Lạc Nương nhếch mép cười mỉa mai, nhìn ta với ánh mắt vô cùng thương cảm.
Ta bối rối cúi đầu, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Ngươi thấy Trịnh tướng quân thế nào?"
Ta không dám nói bừa, mở miệng toàn nói tốt.
"Tốt sao? Tốt đến mức khiến ngươi mê muội rồi à?"
Ta kinh hãi: "Đông gia, Đông gia, ta là làm sai chuyện gì rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng Lạc Nương vẫn nhẹ bẫng, toát ra vẻ mệt mỏi, nắm lấy tay ta nói: "Thước nha đầu, trước kia ta nói ngươi lanh lợi, nhưng mới phát hiện ra ngươi đối với chuyện tình cảm lại không hề thông suốt."
Ta mờ mịt, lắp bắp cầu xin Lạc Nương nói rõ.
"Ngày Kiều Tỷ thành hôn, ta thấy ngươi vui mừng quá mức."
Ta biện bạch: "Ta và Kiều Tỷ quan hệ tốt, tỷ ấy tìm được người tốt, ta vui mừng thay cho tỷ ấy mà thôi."
Lạc Nương cong môi: "Ngươi đến Vãn Xuân Lâu cũng gần mười năm rồi, gặp qua người và việc cũng không ít, nhưng tính ra được may mắn như Kiều Tỷ, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng chỉ thấy có một người này."
Bà ấy hồi tưởng lại: "Ngươi là biết chuyện của Lang Tần nương nương, nhưng Trịnh tướng quân có lẽ không nói cho ngươi biết, ngày tỷ ấy được rước vào cung, trên dưới Vãn Xuân Lâu gần năm mươi người một đêm mất mạng, ta và Tử Huy là nương nương liều mạng che chắn trước mặt, mới may mắn sống sót."
Tỷ ấy yêu hắn, yêu đến mức gánh trên lưng bao nhiêu mạng người, nhưng ra đi hơn hai mươi năm, vẫn không rửa sạch được vết nhơ thanh lâu, hắn ta chỉ có thể nâng niu tỷ ấy như món đồ chơi trong lòng bàn tay mà thôi."
"Trịnh tướng đối với ngươi, so với Bệ hạ đối với Lang tần, thì thế nào?"
Ta cúi đầu, cả trái tim nặng trĩu rơi xuống đáy giếng.
Mở miệng đã thấy khó khăn: "Tất nhiên không bằng Bệ hạ đối tốt với nương nương."
Tay Lạc nương vuốt ve mặt ta, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.
"Thước nha đầu, Trịnh tướng sắp thành hôn rồi."
"Tỉnh mộng rồi, mau trở về đi."
Ta không biết mình đã về phòng bằng cách nào.
Hộp bánh trung thu cũng không đặt vững, vừa buông tay đã rơi xuống đất, mấy chiếc bánh xinh xắn văng tung tóe, chỉ một va chạm nhẹ đã vỡ vụn.
Dính bụi rồi, sao ăn được nữa.
Ta thất thần ngồi xuống ghế, ngẩn ngơ nhìn đống bánh trung thu trên mặt đất.
Trong đầu thoáng qua rất nhiều khoảnh khắc ở bên Trịnh Thích Đăng, không thể phủ nhận, rất nhiều lúc...
Đã từng rung động.
Khi ân ái, những lời yêu thương, thật giả lẫn lộn.
Nhưng ngay sau đó, gương mặt của Thủy bà tử, Liễu nương, Lân ca nhi hiện lên trong đầu ta.
Ánh mắt họ nhìn ta đầy trách móc.
Như thể muốn nói, ngươi đã chứng kiến bi kịch của chúng ta, nhưng vẫn sa vào vũng lầy sao?
Ta rất muốn nói, không, ta sợ, ta không dám hy vọng gì cả.
Nhưng trái tim như bị đ.â.m mạnh mấy nhát.
Nói ta đã từng rung động một chút, chính là tội lỗi!
Chính là si tâm vọng tưởng!
Giờ đây, Trịnh Thích Đăng sắp thành thân.
Nghe nói đã sớm cầu hôn con gái của Lại bộ Thượng thư, nhưng hoàng đế mãi không cho phép, cho đến khi hắn lui tới thanh lâu, ồn ào khắp kinh thành.
Trịnh Thích Đăng lại cầu thân bị từ chối, hoàng đế coi trọng Trịnh tướng nhất, phất tay áo, se duyên cho hai người.
Lễ vật đưa đến nhà Lại bộ Thượng thư vào đúng ngày Kiều tỷ thành hôn.
Hắn thật biết chọn đường, không sợ tân nương nghe tin mà đau lòng.
Ta cúi xuống nhặt từng chiếc bánh trung thu lên, trên khuôn mặt ảm đạm dần nở nụ cười.
Như vậy mới đúng.
Như vậy, mới là bộ mặt thường ngày của Vãn Xuân Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro