Thuật Sĩ Tướng Số

Chương 24

Ân Dưỡng

2025-03-26 20:47:45

24

 

Ta làm hoàng đế đã hai mươi năm, Minh Cẩn nay đã mười bốn tuổi rồi.

 

Đó là một mùa xuân dài đằng đẵng, Triệu Minh Thừa lặng lẽ đổ bệnh.

 

Hồng Trần Vô Định

Ban đầu là phong hàn, ông vẫn đến triều mỗi ngày, ta phải bảo người mang ghế cho ông ngồi.

 

Sau đó bệnh của ông không thuyên giảm, ta bèn để ông ở lại trong cung.

 

Trong cung có Thái Y Viện, việc chăm sóc thuận tiện hơn.

 

Thế nhưng bệnh mãi không khỏi, thậm chí ngày càng trầm trọng.

 

Ta quở trách Thái y viện, nhưng bị Triệu Minh Thừa ngăn lại.

 

Ông nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm lấy tay ta, ngón tay khẽ đặt lên mu bàn tay:

 

"Hoàng thượng, đừng nổi giận. Ta đã già rồi, sống đến năm sau là đã năm mươi tuổi, không phải ai cũng trường thọ như Dương Thiệu."

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, cúi xuống nhìn ông, tầm mắt dần nhòe đi:

 

"Hoàng thúc, đừng nói vậy, chẳng phải thúc vẫn phải nhìn ta trả lại hoàng vị cho nhà họ Triệu sao?"

 

Triệu Minh Thừa yếu ớt cười:

 

"Hoàng thượng, người cũng biết nói những lời này rồi sao? Người là thuật sư, người hiểu rõ nhất liệu ta có c.h.ế.t hay không."

 

Ta sững sờ.

 

Ông từ từ rời mắt đi, ngước nhìn màn giường phía trên, như hồi tưởng lại chuyện xưa:

 

"Nhớ lại hai mươi năm trước, ta gặp hoàng thượng trong ngục chiếu, thật sự nghĩ rằng hoàng thượng đang nói mơ. Giờ đây, ta ở đây, cứ mơ màng, hư vô không dấu vết, không biết khi đó gặp người là mộng, hay giang sơn yên bình hiện tại, lại là một giấc mộng của ta..."

 

Triệu Minh Thừa buông tay ta, từ từ nhắm mắt lại.

 

Ta lập tức nắm lấy tay ông, ngây người một lúc, sau đó ngả người lên giường, lặng lẽ khóc không dứt.

 

Hiền vương Triệu Minh Thừa, trải qua ba triều đại, tận tâm mà mất, linh cữu dừng trong cung ba ngày, cả cung điện tràn ngập tiếng khóc tiễn biệt Hiền vương.

 

Hai mươi năm sau, ta lại bước vào Đông Cung, đến gặp cố nhân.

 

Khắp nơi cỏ dại um tùm, cửa sổ bốn phía đổ nát, bể nước trống không, mái hiên phủ đầy mạng nhện.

 

Lão bộc dẫn ta đến trước gian phòng, ném vào đó một cái bát vỡ dò đường, ngay sau đó, một bàn tay gầy guộc bám lên bệ cửa sổ.

 

Triệu Triết ló đầu ra, tóc tai rối bời, khó nhận ra dung mạo, chỉ có cây trâm vàng trong tay, khiến ta nhận ra hắn.

 

Hắn gầy đến mức khiến người khác kinh ngạc.

 

Hắn dường như không nhận ra ta, mở miệng nói ra một chữ: "Ăn."

 

Hắn muốn ăn cơm.

 

Lão bộc nói, nhìn Triệu Triết thế này thôi, nhưng thân thể hắn cứng rắn lắm, mỗi ngày ăn một bát cám cũng sống được lâu dài.

 

Trước đây có người muốn cướp cây trâm vàng quý giá đó, còn bị Triệu Triết đánh đến thừa sống thiếu chết.

 

Đó là di vật của mẫu thân hắn, hắn rất coi trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta bước đến gần hai bước, gọi Triệu Triết:

 

"Ta đến để báo cho ngươi, hoàng thúc của ngươi mất rồi, ngươi nên biết điều đó."

 

Hắn vẫn duy trì dáng vẻ ngây ngốc, nhìn ta một cách trống rỗng, miệng mấp máy: "Hoàng thúc."

 

"Hoàng thúc ngươi thương ngươi. Những năm qua, ta giữ lại mạng ngươi, cũng là vì nể mặt hoàng thúc ngươi. Giờ thì ổn rồi, ngươi có thể đi được rồi. Đi thôi, đi theo ông ấy, nói với ông ấy một câu xin lỗi."

 

Ta phất tay.

 

Bảy tám người cầm dây trắng xông vào phòng hắn.

 

Bên trong vang lên tiếng giãy giụa và kháng cự dữ dội.

 

Cựu thái tử Triệu Triết, nghe tin hiền vương mất, đau buồn đến mức không chịu nổi, tự vẫn trong Đông Cung.

 

Lúc chạng vạng, hai ba cung nhân cầm đèn, đang lần lượt thắp sáng bốn góc đèn đá trên bậc thang.

 

Bọn họ thấy ta, đặt đèn xuống, quỳ hành lễ.

 

Ta bước nhanh qua, lại đến Trường Ninh cung.

 

Cửa cung đóng chặt.

 

Lý Huyền Ca nói hắn đang bệnh, không tiện gặp mặt.

 

Ta đứng bên ngoài một lúc lâu, quay lưng lại, tựa vào cửa, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn:

 

"Lý Huyền Ca, Hiền vương đã đi rồi, ông ấy nói ông ấy già rồi. Chàng biết không? Ta cũng đã ba mươi chín tuổi, chẳng còn thêm mười năm nào để lãng phí cùng chàng nữa."

 

Ta ngẩng đầu, nhìn trăng khuyết vàng nhạt, thở dài một hơi:

 

"Ta đã g.i.ế.c phụ thân chàng, là ông ta ép c.h.ế.t mẫu thân ta trước. Ta luôn công tư phân minh, ân oán rõ ràng, chưa từng đổ lỗi lên chàng. Nếu chàng không muốn sống trong cung nữa, ta sẽ thả chàng đi."

 

Cửa điện đột nhiên mở ra, ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.

 

Ta ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.

 

Hắn dùng một tay ôm lấy eo ta, lạnh lùng nhìn ta, trong mắt đầy oán hận:

 

"Minh Vấn Thu, nàng còn muốn gì từ ta nữa? Nói đi! Năm xưa nàng muốn lệnh bài, rồi đến ngôi vị hoàng đế, binh quyền Bắc Cương, mạng sống của phụ thân ta, nàng còn muốn gì nữa? Nói đi."

 

Ban đầu hắn chất vấn trong bình tĩnh, nhưng dần dần cảm xúc bùng lên, đôi mắt hắn trào ra nước mắt, toàn thân không kìm được mà run rẩy. Hắn cắn chặt môi, ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào cổ ta.

 

Giọng nói hắn hạ xuống rất nhẹ, có chút nghẹn ngào:

 

"Nàng nói xem, ta còn gì có thể cho nàng nữa không?"

 

Tim ta đau đớn đến khó tả.

 

Ta vòng tay ôm lấy hắn:

 

"Hãy cùng ta đi hết cuộc đời này."

 

Năm thứ ba mươi làm hoàng đế, sức khỏe của ta cũng cạn kiệt.

 

Ta dần trở nên rất mệt, luôn vô tình thiếp đi, nhưng ta không muốn ngủ.

 

Rõ ràng khi trước còn đang dạy Minh Cẩn xử lý chính sự, tỉnh lại đã thấy Lý Huyền Ca chăm sóc ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuật Sĩ Tướng Số

Số ký tự: 0