Chương 21
Ân Dưỡng
2025-03-26 20:47:45
Minh Văn Hạ lặng lẽ nhìn hắn:
“Điện hạ, năm xưa tránh được nạn đói cứu tế, giờ suốt quãng đời còn lại cũng phải trả giá thôi.”
Triệu Triết khẽ nhếch môi, quay đầu đi, không nói thêm lời nào.
Ta đặt cây trâm phượng vào bàn:
“Di vật của tiên hoàng hậu, vật về lại chủ cũ.”
Triệu Triết nhìn trâm phượng đờ đẫn, bất ngờ giật lấy, siết chặt trong tay:
“Nàng ấy đâu rồi? Nàng ấy còn sống không?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn:
“Chết rồi.”
“Ngươi… ngươi…” Hắn nhìn chằm chằm vào ta, môi tái nhợt, không ngừng run rẩy. “Đứa trẻ không còn nữa, nàng ta đã bỏ nó đi. Nàng ta nghĩ Lý Huyền Ca trở về sẽ phong nàng ta làm hoàng hậu.”
Hồng Trần Vô Định
Triệu Triết từ từ cúi đầu, tay áo lướt qua khuôn mặt, để lại hai hàng lệ nhạt nhòa, nở nụ cười chua xót:
“Nàng thật là ngu ngốc.”
Ta nhìn hắn, không chút biểu cảm:
“Ngươi có lẽ không biết, tứ muội là ta nhặt được ở chân núi dưới chùa Bạch Vân. Từ nhỏ nàng sợ lạnh, da trắng tái. Sau này ta biết được, tim nàng nằm ngay dưới yết hầu. Ta đã dùng chính cây trâm phượng này để kết thúc cuộc đời nàng.”
Ta ngừng lại, đối diện ánh mắt của Triệu Triết:
"Dưới chân chùa Bạch Vân không xa là bãi sông. Có lẽ năm đó, đứa trẻ mà mẫu hậu ngươi nhắc tới chính là nàng. Bị nước sông dâng lên làm ngạt thở, nhưng cũng chính dòng nước ấy đã cứu nàng sống lại từ cái c.h.ế.t giả. Ngươi có tin không?"
Triệu Triết trợn to mắt, dường như mắt hắn sắp vỡ ra, tay bấu chặt mép bàn, ngón tay chảy máu:
“Ngươi… ngươi đang nói bừa gì đó? Minh Vấn Thu, ngươi nói dối!”
“Ta nói dối sao? Phụ hoàng ngươi chưa bao giờ chạm vào nàng, còn cố tình sắp xếp cho nàng gặp gỡ Quý phi. Nhưng tứ muội tính tình kỳ quái, đã xung đột với Quý phi, lúc đó Quý phi đang bệnh nên chuyện này đã bị bỏ qua.”
Triệu Triết kích động, hét lên:
“Ngươi… ngươi thật độc ác, toàn là dối trá! Đứa trẻ đó đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi… c.h.ế.t rồi…”
Hắn từ hét lớn dần chuyển sang úp mặt lên bàn, khóc nức nở.
Sau một hồi lâu, hắn ngẩng lên nhìn ta, đôi mắt u tối, giọng yếu ớt:
“Những lời này, ngươi có từng… nói cho nàng ấy không?”
Ta nhìn hắn từ trên cao:
“Không. Ta không nói cho nàng, vì ta thương nàng. Còn ngươi, ngươi xứng đáng biết.”
Triệu Triết ngã quỵ xuống, gục đầu trên mặt đất, siết chặt cây trâm phượng, bật lên tiếng khóc đau đớn không dứt.
Ta và Minh Văn Hạ rời khỏi Đông cung.
Trên đường trở về, ta hỏi tỷ:
“Nhị tỷ, vì sao tỷ lại chọn Thái tử?”
Ta nghiêng đầu nhìn Minh Văn Hạ.
“Xét cho cùng, Lý Huyền Ca cũng chưa chắc đã đoản mệnh hơn hắn.”
Minh Văn Hạ nhìn ta, đáp:
“Ta làm tỷ dù không tốt cũng sẽ không chọn người mà muội yêu.”
22
Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu bệnh nặng. Ta đích thân đưa Dương Minh Triều trở lại Tây Nam, giúp cậu kế vị tước vị.
Trong những giây phút cuối đời, Dương Thiệu nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ, dùng bàn tay thô ráp chạm vào mặt Minh Triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dương Minh Triều quỳ gối bên giường, cúi mặt vào tay ông.
"Con giống mẹ con, A Hằng, A Hằng là một nữ nhi ngoan, dù thấy tay ta thô ráp cũng không tránh né."
Dương Minh Triều nước mắt lưng tròng nhìn ông, gọi khẽ: "Ông ngoại."
Dương Thiệu như nhớ về A Hằng. Ông cười trong nước mắt, ánh mắt mờ đục, giọng ngắt quãng:
"Nhưng con đừng giống như mẹ con, mẹ con chịu ấm ức không nói, nên ta không biết... Nếu ta biết, ta đã có thể từ bỏ cả giang sơn vì con bé... ta càng sẵn lòng vì con..."
Hiểu ý ngầm của ông, ta bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Thiệu.
"Nghĩa phụ, xin người yên tâm, ta sẽ bảo vệ Minh Triều." Ta nhìn Dương Thiệu đã bảy mươi lăm tuổi, mũi hơi cay, "Nghĩa phụ, xin người đừng trách ta."
Dương Thiệu khẽ lắc đầu, thở dài một hơi:
"Ta không trách. Tuy nhiều năm không được gặp cháu, nhưng ta hiểu nỗi lo của bệ hạ. Ta đã từng gặp phụ thân của bệ hạ, ông ấy tiên đoán rất chuẩn, rằng A Hằng có thể thành công chúa, còn ta thì không thể thành đế vương."
Dương Thiệu qua đời.
Dương Minh Triều năm tuổi trở thành Thịnh Quốc Công mới. Ta để lại một nhóm người thân tín giúp cậu bảo vệ gia sản, tránh cho cậu bị các chi hệ họ Dương ức hiếp.
Trở về cung, Triệu Minh Thừa đã chờ sẵn.
"Bệ hạ, thần muốn bàn bạc với người về việc lập người thừa kế."
Ta vẫy tay cho hắn lui:
"Hoàng thúc, đừng đùa nữa, trẫm mới chưa tới hai mươi lăm tuổi."
Triệu Minh Thừa vẫn đuổi theo sau:
"Bệ hạ, người từng hứa với thần rồi! Đã năm năm trôi qua rồi, bệ hạ!"
Cuối cùng, hắn bị cản lại ngoài điện.
Ba ngày hai bận, Triệu Minh Thừa cứ vào cung chặn đường, bắt ta thực hiện lời hứa trong ngục.
"Hoàng thúc, không phải trẫm đã đưa thánh chỉ để trống cho ngài rồi sao?"
Triệu Minh Thừa quỳ giữa điện, mặt không chút biểu cảm, bẩm:
"Bệ hạ, sau khi người đăng cơ nửa năm, thánh chỉ đã bị đổi thành văn phong phượng. Thánh chỉ thần giữ trong tay giờ đã không còn hiệu lực."
Ta bật cười, chợt nhớ ra đúng là có việc này.
"Ồ, vậy thì không còn cách nào, trẫm là nữ đế, đương nhiên lấy phượng làm tôn."
Triệu Minh Thừa nói: "Bệ hạ đã hứa với thần chỉ làm một đời hoàng đế, sẽ lập người thừa kế từ dòng dõi nhà họ Triệu. Bệ hạ sẽ không nuốt lời chứ?"
Ta đỡ hoàng thúc đứng dậy:
"Hoàng thúc chớ lo, trẫm không quên đâu."
Ta cần phải tính toán kỹ hơn, tìm cách nào đó khéo léo.
Tối đến, khi cùng hoàng hậu dùng bữa, ta còn đang bận tâm chuyện lập người thừa kế, bỗng phát hiện hắn cứ nắm lấy tay ta.
"Hoàng hậu, hành động nên chừng mực."
Lý Huyền Ca nhìn ta một lát rồi đặt đũa xuống, không ăn nữa.
Ta cho lui bữa tối, cũng bảo tất cả mọi người rời đi.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Lý Huyền Ca đưa cho ta bức thư hồi đáp của phụ thân Lý Tán, bên trong còn có lá thư năm xưa hắn khuyên nhủ cha mình.
Thư mới chỉ có bốn chữ ngắn gọn bằng bút lông:
【Con à, cháu đâu?】
Lý Huyền Ca tức giận đặt lá thư xuống: "Giờ thì ta thành cháu thật rồi."
“Điện hạ, năm xưa tránh được nạn đói cứu tế, giờ suốt quãng đời còn lại cũng phải trả giá thôi.”
Triệu Triết khẽ nhếch môi, quay đầu đi, không nói thêm lời nào.
Ta đặt cây trâm phượng vào bàn:
“Di vật của tiên hoàng hậu, vật về lại chủ cũ.”
Triệu Triết nhìn trâm phượng đờ đẫn, bất ngờ giật lấy, siết chặt trong tay:
“Nàng ấy đâu rồi? Nàng ấy còn sống không?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn:
“Chết rồi.”
“Ngươi… ngươi…” Hắn nhìn chằm chằm vào ta, môi tái nhợt, không ngừng run rẩy. “Đứa trẻ không còn nữa, nàng ta đã bỏ nó đi. Nàng ta nghĩ Lý Huyền Ca trở về sẽ phong nàng ta làm hoàng hậu.”
Hồng Trần Vô Định
Triệu Triết từ từ cúi đầu, tay áo lướt qua khuôn mặt, để lại hai hàng lệ nhạt nhòa, nở nụ cười chua xót:
“Nàng thật là ngu ngốc.”
Ta nhìn hắn, không chút biểu cảm:
“Ngươi có lẽ không biết, tứ muội là ta nhặt được ở chân núi dưới chùa Bạch Vân. Từ nhỏ nàng sợ lạnh, da trắng tái. Sau này ta biết được, tim nàng nằm ngay dưới yết hầu. Ta đã dùng chính cây trâm phượng này để kết thúc cuộc đời nàng.”
Ta ngừng lại, đối diện ánh mắt của Triệu Triết:
"Dưới chân chùa Bạch Vân không xa là bãi sông. Có lẽ năm đó, đứa trẻ mà mẫu hậu ngươi nhắc tới chính là nàng. Bị nước sông dâng lên làm ngạt thở, nhưng cũng chính dòng nước ấy đã cứu nàng sống lại từ cái c.h.ế.t giả. Ngươi có tin không?"
Triệu Triết trợn to mắt, dường như mắt hắn sắp vỡ ra, tay bấu chặt mép bàn, ngón tay chảy máu:
“Ngươi… ngươi đang nói bừa gì đó? Minh Vấn Thu, ngươi nói dối!”
“Ta nói dối sao? Phụ hoàng ngươi chưa bao giờ chạm vào nàng, còn cố tình sắp xếp cho nàng gặp gỡ Quý phi. Nhưng tứ muội tính tình kỳ quái, đã xung đột với Quý phi, lúc đó Quý phi đang bệnh nên chuyện này đã bị bỏ qua.”
Triệu Triết kích động, hét lên:
“Ngươi… ngươi thật độc ác, toàn là dối trá! Đứa trẻ đó đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi… c.h.ế.t rồi…”
Hắn từ hét lớn dần chuyển sang úp mặt lên bàn, khóc nức nở.
Sau một hồi lâu, hắn ngẩng lên nhìn ta, đôi mắt u tối, giọng yếu ớt:
“Những lời này, ngươi có từng… nói cho nàng ấy không?”
Ta nhìn hắn từ trên cao:
“Không. Ta không nói cho nàng, vì ta thương nàng. Còn ngươi, ngươi xứng đáng biết.”
Triệu Triết ngã quỵ xuống, gục đầu trên mặt đất, siết chặt cây trâm phượng, bật lên tiếng khóc đau đớn không dứt.
Ta và Minh Văn Hạ rời khỏi Đông cung.
Trên đường trở về, ta hỏi tỷ:
“Nhị tỷ, vì sao tỷ lại chọn Thái tử?”
Ta nghiêng đầu nhìn Minh Văn Hạ.
“Xét cho cùng, Lý Huyền Ca cũng chưa chắc đã đoản mệnh hơn hắn.”
Minh Văn Hạ nhìn ta, đáp:
“Ta làm tỷ dù không tốt cũng sẽ không chọn người mà muội yêu.”
22
Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu bệnh nặng. Ta đích thân đưa Dương Minh Triều trở lại Tây Nam, giúp cậu kế vị tước vị.
Trong những giây phút cuối đời, Dương Thiệu nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ, dùng bàn tay thô ráp chạm vào mặt Minh Triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dương Minh Triều quỳ gối bên giường, cúi mặt vào tay ông.
"Con giống mẹ con, A Hằng, A Hằng là một nữ nhi ngoan, dù thấy tay ta thô ráp cũng không tránh né."
Dương Minh Triều nước mắt lưng tròng nhìn ông, gọi khẽ: "Ông ngoại."
Dương Thiệu như nhớ về A Hằng. Ông cười trong nước mắt, ánh mắt mờ đục, giọng ngắt quãng:
"Nhưng con đừng giống như mẹ con, mẹ con chịu ấm ức không nói, nên ta không biết... Nếu ta biết, ta đã có thể từ bỏ cả giang sơn vì con bé... ta càng sẵn lòng vì con..."
Hiểu ý ngầm của ông, ta bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Thiệu.
"Nghĩa phụ, xin người yên tâm, ta sẽ bảo vệ Minh Triều." Ta nhìn Dương Thiệu đã bảy mươi lăm tuổi, mũi hơi cay, "Nghĩa phụ, xin người đừng trách ta."
Dương Thiệu khẽ lắc đầu, thở dài một hơi:
"Ta không trách. Tuy nhiều năm không được gặp cháu, nhưng ta hiểu nỗi lo của bệ hạ. Ta đã từng gặp phụ thân của bệ hạ, ông ấy tiên đoán rất chuẩn, rằng A Hằng có thể thành công chúa, còn ta thì không thể thành đế vương."
Dương Thiệu qua đời.
Dương Minh Triều năm tuổi trở thành Thịnh Quốc Công mới. Ta để lại một nhóm người thân tín giúp cậu bảo vệ gia sản, tránh cho cậu bị các chi hệ họ Dương ức hiếp.
Trở về cung, Triệu Minh Thừa đã chờ sẵn.
"Bệ hạ, thần muốn bàn bạc với người về việc lập người thừa kế."
Ta vẫy tay cho hắn lui:
"Hoàng thúc, đừng đùa nữa, trẫm mới chưa tới hai mươi lăm tuổi."
Triệu Minh Thừa vẫn đuổi theo sau:
"Bệ hạ, người từng hứa với thần rồi! Đã năm năm trôi qua rồi, bệ hạ!"
Cuối cùng, hắn bị cản lại ngoài điện.
Ba ngày hai bận, Triệu Minh Thừa cứ vào cung chặn đường, bắt ta thực hiện lời hứa trong ngục.
"Hoàng thúc, không phải trẫm đã đưa thánh chỉ để trống cho ngài rồi sao?"
Triệu Minh Thừa quỳ giữa điện, mặt không chút biểu cảm, bẩm:
"Bệ hạ, sau khi người đăng cơ nửa năm, thánh chỉ đã bị đổi thành văn phong phượng. Thánh chỉ thần giữ trong tay giờ đã không còn hiệu lực."
Ta bật cười, chợt nhớ ra đúng là có việc này.
"Ồ, vậy thì không còn cách nào, trẫm là nữ đế, đương nhiên lấy phượng làm tôn."
Triệu Minh Thừa nói: "Bệ hạ đã hứa với thần chỉ làm một đời hoàng đế, sẽ lập người thừa kế từ dòng dõi nhà họ Triệu. Bệ hạ sẽ không nuốt lời chứ?"
Ta đỡ hoàng thúc đứng dậy:
"Hoàng thúc chớ lo, trẫm không quên đâu."
Ta cần phải tính toán kỹ hơn, tìm cách nào đó khéo léo.
Tối đến, khi cùng hoàng hậu dùng bữa, ta còn đang bận tâm chuyện lập người thừa kế, bỗng phát hiện hắn cứ nắm lấy tay ta.
"Hoàng hậu, hành động nên chừng mực."
Lý Huyền Ca nhìn ta một lát rồi đặt đũa xuống, không ăn nữa.
Ta cho lui bữa tối, cũng bảo tất cả mọi người rời đi.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Lý Huyền Ca đưa cho ta bức thư hồi đáp của phụ thân Lý Tán, bên trong còn có lá thư năm xưa hắn khuyên nhủ cha mình.
Thư mới chỉ có bốn chữ ngắn gọn bằng bút lông:
【Con à, cháu đâu?】
Lý Huyền Ca tức giận đặt lá thư xuống: "Giờ thì ta thành cháu thật rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro