Thuật Sĩ Tướng Số

Chương 16

Ân Dưỡng

2025-03-26 20:47:45

Một lúc lâu sau, có cung nữ tiến lên kéo nàng. Minh Tá Đông vừa khóc nức nở vừa đứng thẳng dậy, mạnh mẽ hất tay những người xung quanh, chỉ thẳng vào mặt Triệu Triết mà khóc mắng:

 

"Ngươi còn dám muốn làm hoàng đế? Phì! Chính là ngươi, là ngươi… đã hạ độc phụ hoàng, ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t tiên đế!"

 

Nàng một tay vịn vào linh cữu, một tay chỉ vào Triệu Triết, mạnh mẽ quỳ xuống trước mặt mọi người:

 

"Vương gia, chư vị tông thất, tên nghịch tử phản bội bất trung bất hiếu như hắn cũng xứng làm hoàng đế sao?"

 

Cả điện lặng ngắt, không ai dám lên tiếng. Triệu Triết thân hình hơi lảo đảo, sắc mặt đỏ bừng, bước lên hai bước, siết chặt nắm tay:

 

"Ngươi… ngươi điên rồi? Hạ độc gì chứ? Ta chưa từng làm!"

 

Tứ muội dựa vào linh cữu, ngồi bệt xuống đất:

 

"Nếu vậy, ngươi có dám cho người khám nghiệm thi hài không?"

 

Triệu Triết nhìn nàng với ánh mắt muốn g.i.ế.c người, khẽ mắng qua kẽ răng: "Ngươi thật sự điên rồi… Ai xúi giục ngươi làm điều này?"

 

Triệu Triết quay sang nhìn mọi người, giọng nói rõ ràng từng tiếng: "Sau yến tiệc hôm đó, tất cả những ai dự tiệc đều bị lưu lại trong điện để tra xét, từng người đều ghi danh. Khi ấy có ai nói gì về việc trúng độc không? Thân thể hoàng đế là long thể bất khả xâm phạm, nếu có nghi ngờ cũng phải đợi tang sự xong xuôi, rồi tìm đủ người để tra xét lại!"

 

Lời nói vừa dứt, không ai dám lên tiếng. Khi ấy mọi người đều đã để lại tên, kể cả ta và Lý Huyền Ca cũng có tên trong danh sách.

 

Triệu Triết tức giận vung tay, định kéo Tứ muội đi. Minh Tá Đông bám chặt vào linh cữu, đứng dậy, gần như gào lên:

 

"Ta xem ai dám?"

 

Nàng nhìn từng người một, ngẩng đầu lên kiêu ngạo, tay đặt lên bụng, khoé môi nở nụ cười khó nhìn thấy:

 

"Ta đã mang thai đứa con duy nhất của tiên đế, ai dám động đến ta?"

 

Nàng quay sang nhìn Triệu Triết, cười lạnh:

 

"Ta xem, ai dám đụng đến ta?"

 

Triệu Triết không thể tin được nhìn chằm chằm vào bụng nàng, n.g.ự.c phập phồng, tức giận đến không nói nên lời.

 

Di tử.

 

Lời con vẹt đỏ m.á.u từng kêu “di tử” cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Minh Tá Đông bước đến linh cữu, giọng bỗng trở nên sắc bén:

 

"Các vị đại nhân, tội lỗi của Triệu Triết là điều không thể tha thứ. Theo ý nguyện của tiên đế, phải lập con của ta làm hoàng đế, do Hiền vương phụ chính, ta tạm thời lên Nhiếp Chính, chờ đợi hoàng đế tương lai trưởng thành, sẽ trả lại ngai vàng!"

 

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao:

 

“Tiên đế đã hơn mười năm không có con nối dõi, đứa trẻ này làm sao có thể tin được?”

 

"Không ai lại khám nghiệm t.h.i t.h.ể hoàng đế sau khi băng hà, thật là một sự sỉ nhục!"

 

Thậm chí có người quay sang Triệu Minh Thừa, hỏi xem có chuyện này thật không.

 

Triệu Minh Thừa nhìn về phía góc nơi ta đứng.

 

Ta ra hiệu cho hắn chờ đợi đừng vội.

 

Triệu Triết không thể chịu đựng được nữa: "Đủ rồi!"

 

Hai đội Ngự Lâm quân từ hành lang nhanh chóng xông vào, bao vây linh cữu và cửa điện, rồi tiến tới linh cữu. Tiếng kiếm rút ra cùng vang lên.

 

Minh Tá Đông lúc này mới hoảng sợ, sắc mặt lập tức tái nhợt, tay vịn vào linh cữu, lùi về sau:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ngươi dám? Ngươi dám g.i.ế.c ta trước mặt mọi người! Ta đang mang thai…"

 

Triệu Triết cười lạnh: "Ngươi nghĩ sao?"

 

Mọi người trong điện sợ hãi, quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu. Chỉ còn lại ta và Triệu Minh Thừa, cùng với vài người khác vẫn đứng yên.

 

Triệu Triết định cầm kiếm ra tay.

 

Một tên thị vệ bên ngoài lảo đảo chạy vào: "Thái tử điện hạ, Thịnh Quốc Công tiến cung rồi!"

 

Triệu Triết dừng tay, ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ, tiến cung rồi?"

 

Lời nói vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng hô vang, tiếng bước chân càng lúc càng nặng nề.

 

Chỉ một lúc sau, tiếng quân đội rầm rập vang khắp cung thành, như muốn che lấp cả bầu trời.

 

Tứ muội chăm chú lắng nghe: "Là Dương Thiệu, ông ta dẫn quân vào cung rồi!"

 

Hồng Trần Vô Định

Nàng cười toe toét:

 

"Triệu Triết! Chờ Thịnh Quốc Công đến, ngươi c.h.ế.t chắc rồi! Đứa trẻ trong bụng ta là nhi tử duy nhất của tiên đế!"

 

Thịnh Quốc Công là người mà ta đang chờ đợi.

 

Ta không hiểu nàng ta có gì mà hả hê?

 

Khi ta còn đang mải suy nghĩ, thì cổ tay bị kéo mạnh —

 

Khi ta phản ứng lại, Triệu Triết đã ở sau lưng ta, đặt kiếm ngang cổ ta, dùng ta làm con tin.

 

Bảy mươi tuổi, Dương Thiệu bước vào điện, nhìn thấy cảnh hỗn loạn, sắc mặt không thay đổi, cẩn thận dâng ba nén hương cho tiên đế.

 

Triệu Triết nắm chặt vai ta, nhìn chằm chằm vào Dương Thiệu:

 

"Thịnh Quốc Công, ngươi dẫn quân vào cung là để làm phản sao? Nếu vậy thì hãy lấy nghĩa nữ của ngươi làm vật tế cờ trước…”

 

Dương Thiệu quay người, đối diện với ánh mắt ta, mắt khẽ khép lại, chậm rãi nói:

 

"Điện hạ thận trọng lời nói. Ta không con không cái, làm gì có chuyện làm phản? Nhưng vị cô nương họ Minh này, ngài không thể g.i.ế.c được, nàng là công chúa năm xưa của Thôi Quý phi thất lạc nơi dân gian…"

 

Minh Tá Đông ngỡ ngàng.

 

Triệu Triết siết chặt thanh kiếm hơn nữa:

 

"Không thể nào!"

 

Dương Thiệu quay nhìn Triệu Minh Thừa:

 

“Năm xưa sự việc ra sao, Vương gia cũng có mặt ở đó.”

 

18

 

Buổi tối hôm trước, ta đã rời khỏi thành để gặp Dương Thiệu.

 

Ta lấy ra chiếc vòng mà Dương Hằng để lại trước khi lâm chung, kể lại đầu đuôi câu chuyện nàng đã mất thế nào.

 

“Đêm hôm đó ta có thể đưa nàng ấy ra khỏi Thôi phủ, nhưng cái thai bảy tháng trong bụng nàng đã bị động. A Hằng nói rằng nàng đã nhìn nhầm người, những gì nàng làm đều có lỗi với phụ thân, dù phải c.h.ế.t cũng muốn giữ lại đứa trẻ ấy…”

 

Dương Thiệu ngồi trong trướng, hai tay nắm chặt chiếc vòng, nước mắt lăn dài trên gò má già nua, giọng trầm buồn đứt quãng: “Nó vốn là nữ nhi rất tốt…”

 

Một lúc lâu sau, Dương Thiệu lau khô nước mắt, hít một hơi sâu: “Đứa trẻ đó đâu rồi?”

 

Ta từ tốn nâng chén trà, đưa lên môi thổi nhẹ: “Là một nam nhi, tên là Minh Triều, Dương Minh Triều. Nghĩa phụ, xin người cứ yên tâm, ta đã đưa nó đến một nơi an toàn, không ai tìm thấy, cũng không ai động được vào nó.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuật Sĩ Tướng Số

Số ký tự: 0