Thợ Săn Phù Thủy

Chương 14

Triều Dao

2025-03-22 21:17:15

Dần dần, tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay đang băng bó cho tôi di chuyển xuống cổ chân.

Tôi bỗng mở mắt, lật người đè anh xuống, ngăn cản hành động của anh: “Để mai rồi chiến tiếp, được không?”

Quân Diệp Lâm bị tôi đè xuống cũng không phản kháng, khóe môi nở nụ cười dịu dàng: “Được, ngủ đi.”

Tôi đưa ngón út ra: “Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.”

Anh móc ngoéo tay với tôi: “Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.”

Ngay sau đó, tôi ngã vào lòng anh, ngủ thiếp đi.

Chẳng cần biết trời có sập hay đất có lở.

Chỉ cần có anh ở bên, tôi lập tức cảm thấy an tâm đến lạ.

Thợ săn với khách mời gì đó, cứ để tỉnh dậy rồi tính.

Không biết qua bao lâu, tôi bị tiếng gọi đánh thức.

“Lão đại! Lão đại, dậy mau!”

“Lão đại, tỉnh dậy...”

Mắt tôi lờ mờ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, chỉ thấy một cảnh tượng hỗn loạn.

Các khách mời đang dưới sự dẫn dắt của Quân Diệp Lâm vây đánh các thợ săn.

Trước sức mạnh phi thường của Quân Diệp Lâm, các thợ săn chỉ còn lại bốn năm người.

Khách mời cũng chỉ còn lại bốn người đàn ông khỏe mạnh nhất.

Hai bên đang giao tranh ác liệt.

Các thợ săn thấy họ chưa tấn công tôi thì vội vàng đánh thức tôi dậy.

Tôi tỉnh táo ngay lập tức, vội vàng cầm cung tên chạy lên ngọn đồi gần đó.

Lợi dụng địa hình, tôi giương cung b.ắ.n tên, mũi tên tuy không gây sát thương cho các thợ săn nhưng lại có thể loại bỏ khách mời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vì vậy, tôi không chút kiêng dè, liên tục b.ắ.n tên.

Bắn trúng một khách mời, rồi hai người...

Thấy đồng đội liên tục bị loại, Quân Diệp Lâm nhìn về phía tôi trên đồi, ngay sau đó lập tức xông lên.

Các thợ săn thấy anh xông về phía tôi thì vội vàng đuổi theo ngăn cản.

Tôi lớn tiếng nói: “Không cần quan tâm đến anh ta, tập trung tấn công hai người còn lại.”

Quân Diệp Lâm không bị cản trở, chạy lên đồi, đánh rơi cung tên của tôi, sau đó tấn công vào những chiếc chuông bạc trên cổ chân tôi.

Tôi nghiêng người né tránh, nhưng lại trượt chân và ngã lăn xuống đồi.

Không ngờ ngay sau đó, anh lại lao đến ôm lấy tôi, cùng nhau lăn xuống.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, tôi ngã đè lên người anh.

“Cô có bị thương không? Có bị rách vết thương không?” Anh lo lắng hỏi.

Trên tay tôi vẫn nắm chặt một mũi tên, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, tôi ghim mũi tên vào áo anh.

Anh bất lực mỉm cười, nằm ngửa ra bãi cỏ: “Tôi thua rồi, tôi thua rồi.”

Đội ngũ sản xuất tuyên bố: “Thợ săn bí ẩn đã loại bỏ Quân Diệp Lâm!”

Tôi cũng nằm vật ra đất, kiệt sức.

Phòng livestream sôi sục.

Thu Vũ Miên Miên

[Thế này mà không phải là yêu thì là gì?]

[Dù là kẻ thù, anh vẫn muốn bảo vệ em an toàn, aaa, ngọt ngào quá!]

[Ha ha ha, trong mắt ảnh đế toàn là chị gái, còn trong mắt chị gái chỉ có thắng thua.]

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thợ Săn Phù Thủy

Số ký tự: 0