Chương 11
Triều Dao
2025-03-22 21:17:15
Nhận được tin báo từ thợ săn phía trước: “Đã tìm thấy nhiều khách mời, đã gửi định vị.”
Sau khi chúng tôi loại bỏ những khách mời đi lẻ, họ đã tập hợp lại với Quân Diệp Lâm để hành động cùng nhau.
Tôi dẫn theo một đám thợ săn, hùng hổ tiến đến.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến địa điểm được chỉ định, từ phía sau đồng loạt đuổi theo các khách mời.
Hai chân đương nhiên không thể chạy nhanh bằng bốn chân, huống hồ gì họ lại là những ngôi sao vốn quen được nuông chiều.
Họ chạy phía trước, thở hổn hển, cố gắng hết sức.
Khán giả xem livestream đều không đành lòng.
[Thế này thì tàn nhẫn quá, sao thợ săn lại được cưỡi ngựa? Không công bằng!]
[Nhưng mà thợ săn chỉ bằng một nửa số lượng khách mời thôi, lại còn có một nữ thợ săn, rất công bằng mà!]
[Anh tôi chạy đến mặt mũi tái mét rồi, sao lại phải chịu khổ thế này...]
Thấy các thợ săn sắp đuổi kịp khách mời, Quân Diệp Lâm hét lớn: “Sử dụng thẻ đóng băng thời gian.”
Đạo diễn lập tức yêu cầu chúng tôi dừng lại: “Tất cả thợ săn đứng yên tại chỗ trong mười phút.”
Tôi!!!
Tên nhóc này rốt cuộc có bao nhiêu thẻ đạo cụ kỳ quái vậy?
Con vịt đã đến miệng rồi lại bay mất.
Ngậm cỏ đuôi chó nghỉ ngơi mười phút, chúng tôi lại tiếp tục tấn công.
Xông lênnnnn!
Tôi nhất định phải thắng!
Các khách mời đã chạy đến kiệt sức, tuy Quân Diệp Lâm đã giúp họ câu giờ được mười phút, nhưng hoàn toàn không đủ để họ nghỉ ngơi.
Người khách mời chạy cuối cùng trong đội hình, thân thể lảo đảo sắp ngã.
Thấy thợ săn sắp bắt được anh ta đến nơi, anh ta bỗng “bịch” một tiếng, ngã thẳng xuống đất.
Có người kinh hãi, có người kêu cứu: “Cứu mạng, cứu mạng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa sợ, các khách mời dừng bước, không biết tình hình của anh ta thế nào, cũng không dám đến gần.
Các thợ săn và đội ngũ sản xuất vội vàng chạy đến, muốn xem anh ta có giả vờ hay không.
“Sao vậy? Sao vậy?”
“Hình như là ngất xỉu, hay là sốc?”
...
Tôi nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, chen qua đám đông đang vây quanh.
Gương mặt điển trai của người khách mời lúc này trắng bệch như tờ giấy, toàn thân lạnh ngắt.
Tôi lập tức lật người anh ta lại, giải tán đám đông: “Đừng vây quanh nữa, để anh ấy hít thở không khí trong lành.”
Sau đó, không do dự thêm, tôi bắt đầu hô hấp nhân tạo và ép tim.
Đội ngũ sản xuất bắt đầu gọi điện thoại: “Nhanh chóng gọi bác sĩ đến đây, cấp cứu, cấp cứu.”
Một cái, hai cái, ba cái... ép tim ba mươi cái, hô hấp nhân tạo hai lần...
Lặp lại...
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng thấy lồng n.g.ự.c anh ta phập phồng.
Sắc mặt cũng hồng hào hơn một chút, mạch đập dần ổn định.
Các bác sĩ lái xe đến nơi, cho anh ta thở oxy, tiếp tục công tác cứu chữa.
Toàn thân tôi lạnh toát, ngồi phịch xuống đất, vừa rồi dùng sức quá mạnh, lại thêm căng thẳng nên lúc này toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức vô cùng.
Những khách mời khác đứng từ xa quan sát, vừa lo lắng vừa không dám đến gần.
Sau một hồi cấp cứu, tình hình của người khách mời đã ổn định, các bác sĩ đưa anh ta về doanh trại.
Tôi quay đầu lại chỉ huy các thợ săn: “Đuổi theo! Nhanh chóng kết thúc chương trình.”
Lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thu Vũ Miên Miên
Các thợ săn lập tức phóng lên ngựa, phi nhanh về phía trước.
Các khách mời thấy thợ săn xông đến thì lập tức la hét bỏ chạy.
Sau khi chúng tôi loại bỏ những khách mời đi lẻ, họ đã tập hợp lại với Quân Diệp Lâm để hành động cùng nhau.
Tôi dẫn theo một đám thợ săn, hùng hổ tiến đến.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến địa điểm được chỉ định, từ phía sau đồng loạt đuổi theo các khách mời.
Hai chân đương nhiên không thể chạy nhanh bằng bốn chân, huống hồ gì họ lại là những ngôi sao vốn quen được nuông chiều.
Họ chạy phía trước, thở hổn hển, cố gắng hết sức.
Khán giả xem livestream đều không đành lòng.
[Thế này thì tàn nhẫn quá, sao thợ săn lại được cưỡi ngựa? Không công bằng!]
[Nhưng mà thợ săn chỉ bằng một nửa số lượng khách mời thôi, lại còn có một nữ thợ săn, rất công bằng mà!]
[Anh tôi chạy đến mặt mũi tái mét rồi, sao lại phải chịu khổ thế này...]
Thấy các thợ săn sắp đuổi kịp khách mời, Quân Diệp Lâm hét lớn: “Sử dụng thẻ đóng băng thời gian.”
Đạo diễn lập tức yêu cầu chúng tôi dừng lại: “Tất cả thợ săn đứng yên tại chỗ trong mười phút.”
Tôi!!!
Tên nhóc này rốt cuộc có bao nhiêu thẻ đạo cụ kỳ quái vậy?
Con vịt đã đến miệng rồi lại bay mất.
Ngậm cỏ đuôi chó nghỉ ngơi mười phút, chúng tôi lại tiếp tục tấn công.
Xông lênnnnn!
Tôi nhất định phải thắng!
Các khách mời đã chạy đến kiệt sức, tuy Quân Diệp Lâm đã giúp họ câu giờ được mười phút, nhưng hoàn toàn không đủ để họ nghỉ ngơi.
Người khách mời chạy cuối cùng trong đội hình, thân thể lảo đảo sắp ngã.
Thấy thợ săn sắp bắt được anh ta đến nơi, anh ta bỗng “bịch” một tiếng, ngã thẳng xuống đất.
Có người kinh hãi, có người kêu cứu: “Cứu mạng, cứu mạng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa sợ, các khách mời dừng bước, không biết tình hình của anh ta thế nào, cũng không dám đến gần.
Các thợ săn và đội ngũ sản xuất vội vàng chạy đến, muốn xem anh ta có giả vờ hay không.
“Sao vậy? Sao vậy?”
“Hình như là ngất xỉu, hay là sốc?”
...
Tôi nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, chen qua đám đông đang vây quanh.
Gương mặt điển trai của người khách mời lúc này trắng bệch như tờ giấy, toàn thân lạnh ngắt.
Tôi lập tức lật người anh ta lại, giải tán đám đông: “Đừng vây quanh nữa, để anh ấy hít thở không khí trong lành.”
Sau đó, không do dự thêm, tôi bắt đầu hô hấp nhân tạo và ép tim.
Đội ngũ sản xuất bắt đầu gọi điện thoại: “Nhanh chóng gọi bác sĩ đến đây, cấp cứu, cấp cứu.”
Một cái, hai cái, ba cái... ép tim ba mươi cái, hô hấp nhân tạo hai lần...
Lặp lại...
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng thấy lồng n.g.ự.c anh ta phập phồng.
Sắc mặt cũng hồng hào hơn một chút, mạch đập dần ổn định.
Các bác sĩ lái xe đến nơi, cho anh ta thở oxy, tiếp tục công tác cứu chữa.
Toàn thân tôi lạnh toát, ngồi phịch xuống đất, vừa rồi dùng sức quá mạnh, lại thêm căng thẳng nên lúc này toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức vô cùng.
Những khách mời khác đứng từ xa quan sát, vừa lo lắng vừa không dám đến gần.
Sau một hồi cấp cứu, tình hình của người khách mời đã ổn định, các bác sĩ đưa anh ta về doanh trại.
Tôi quay đầu lại chỉ huy các thợ săn: “Đuổi theo! Nhanh chóng kết thúc chương trình.”
Lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thu Vũ Miên Miên
Các thợ săn lập tức phóng lên ngựa, phi nhanh về phía trước.
Các khách mời thấy thợ săn xông đến thì lập tức la hét bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro