Chương 9
Đường Tửu Nhưỡng Tuyết Lê
2025-03-07 06:00:27
12.
Mùa đông ở Mạc Bắc lạnh thấu xương, sương tuyết phủ trắng nghìn dặm.
Nghe xong lời bẩm báo của Bùi Chiêu, Hoàng thượng chưa vội xử trí ngay mà sau khi thương nghị cùng hắn, quyết định tương kế tựu kế. Bùi Chiêu truyền tin giả cho Bùi tướng và Vĩnh Bình hầu, để bọn họ báo lại với Liêu quốc.
Ban đầu, Liêu quốc chiếm được không ít lợi thế, chúng cũng tin tưởng những tin tức nhận được là thật. Thế nhưng khi đại quân tiến công quy mô lớn, cục diện lập tức xoay chuyển. Quân Liêu bị vây chặt, lương cạn tên hết, thương vong vô số.
Lúc này chúng mới nhận ra, tin tức từ đảng Tam hoàng tử cung cấp là giả. Cùng lúc đó, Hoàng thượng ở kinh thành giận dữ, hạ chỉ tịch thu tài sản của phủ Tướng phủ và phủ Vĩnh Bình hầu, bắt giam tất cả những kẻ liên quan vào lao ngục.
Đêm hôm ấy, Bùi Chiêu vui vẻ vô cùng.
“Đào Chi, mỗi lần ta tỉnh mộng giữa đêm, trong đầu đều hiện lên hình bóng các huynh đệ năm xưa trong quân doanh.”
“Họ m.á.u thịt lẫn lộn, tiếng khóc đẫm m.á.u từng hồi, cầu xin ta báo thù giúp họ.”
“Giờ đây, cuối cùng ta cũng làm được rồi.”
Thân thể hắn mỗi ngày một kém, chỉ mới nói vài câu đã ho khù khụ. Trước kia, Thái y từng khuyên ta, nói rằng nếu Bùi Chiêu yên phận dưỡng bệnh trong phủ, hắn có thể sống thêm hai ba năm. Nhưng cứ lao lực như hiện tại, e rằng chưa đầy một năm đã cạn kiệt sinh mệnh.
Gió tuyết cuộn trào, hắn tựa vào gốc tùng, nhẹ nhàng lau mũi kiếm. Ta cúi đầu tạ ơn Thái y, nhẹ giọng đáp:
“Cứ để chàng theo ý mình đi. Những ngày cuối cùng, hãy để chàng sống trọn vẹn với tâm nguyện của mình.”
Chúng ta cùng nhau trải qua một cái Tết đơn giản ở Mạc Bắc. Món quà năm mới Bùi Chiêu tặng ta là một chuỗi vòng kết bằng đậu đỏ. Kết hơi xiêu vẹo, không tinh xảo, nhưng ta thích vô cùng, đeo vào cổ tay mà chẳng nỡ tháo xuống.
Trận chiến này chưa từng ngơi nghỉ. Bùi Chiêu dắt ta lên đài quan sát, chỉ về phía dãy núi xa xăm trùng điệp:
“Đào Chi, nàng có thấy không? Đó là U Châu, ba mươi năm trước bị Liêu quốc xâm chiếm. Tâm nguyện lớn nhất đời ta chính là lấy lại U Châu.”
Dứt lời, hắn đột nhiên ho dữ dội, từng ngụm từng ngụm m.á.u tươi trào ra. Ta vội lau đi vệt m.á.u trên môi hắn, không dám ngẩng đầu, sợ hắn nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của ta.
Trận quyết chiến với Liêu quốc diễn ra vào ngày hai mươi bảy tháng Hai. Đêm hai mươi sáu, hắn nắm tay ta, kể chuyện rất lâu, rất lâu.
Hắn vốn không phải người nói nhiều, cũng không thích uống rượu, nhưng đêm ấy lại ôm một thân bệnh tật, nâng ly rượu xanh uống cạn.
“Đào Chi, ta chưa từng kể cho nàng nghe về thân thế của ta, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mẫu thân ta vốn là người U Châu. Khi U Châu thất thủ, bà trôi dạt khắp nơi, cuối cùng lưu lạc đến kinh thành, bị bán vào Bùi phủ làm nha hoàn.”
“Vì có nhan sắc, bà bị phụ thân ta, lúc đó còn là thiếu gia để mắt đến, sau đó hạ sinh ta.”
“Bà trở thành thông phòng của hắn, nhưng sống chẳng mấy dễ dàng. Phụ thân chưa từng quan tâm đến chúng ta, còn chủ mẫu lại căm ghét bà. Ta nhớ y phục trên người bà lúc nào cũng chắp vá, ta cũng chẳng có áo mới để mặc, một bộ đồ phải mặc từ khi quá dài đến lúc quá ngắn.”
“Mắt bà lúc nào cũng chất chứa u sầu. Bà cứ lặp đi lặp lại với ta về U Châu, về quê hương xa nghìn dặm, về những ngày tháng vô lo vô nghĩ khi còn là tiểu thư khuê các, rồi tự hỏi sao đến cuối đời lại sống thê lương đến vậy.”
“Năm ta năm tuổi, bà qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà chỉ còn canh cánh hai điều, một là ta, hai là quê hương cũ. Nhưng t.h.i t.h.ể bà chỉ có thể cuộn trong chiếu cỏ, chôn vùi tại kinh thành.”
Ta mới hiểu, thì ra thân mẫu Bùi Chiêu cũng từng là một nha hoàn.
“Hồi đó, ta gặp nàng.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta chợt nhớ đến mẫu thân ta, nhớ đến bản thân thuở thiếu niên hoang mang, thế nên ta rất muốn giúp nàng một tay.”
“Sau này, qua bao ngày tháng, ta mừng thầm không thôi, may mắn vì năm đó là nàng thay gả, may mắn vì khi ta rơi vào tuyệt cảnh, đã gặp được ánh sáng của đời mình.”
“Đào Chi, hình như ta chưa từng thẳng thắn nói với nàng, ta yêu nàng.”
Dưới bóng cây, gió lạnh cuốn theo tuyết rơi, ánh mắt hắn sáng rực như lửa, phong thái bức người.
Ta ngấn lệ mỉm cười nhìn hắn: “Bùi Chiêu, ta cũng vậy.”
Ngày hai mươi bảy tháng hai, ta khoác áo giáp ra trận. Trận chiến này kéo dài từ khi mặt trời mọc đến lúc trăng lên. Ta nhìn hắn ánh mắt sắc lạnh, vung kiếm bùng lên lửa chiến, thúc ngựa xuyên qua khói lửa, c.h.é.m rơi thủ cấp chủ tướng Liêu quốc.
Khi quân Liêu quy hàng, tất cả tướng sĩ phe ta đồng loạt reo hò.
Giữa muôn tiếng hô vang, hắn quay đầu nhìn ta. Chiến bào nhuốm máu, áo giáp đen huyền soi bóng dưới trăng, nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào.
Mảnh đất U Châu mà mẫu thân hắn khắc khoải một đời, rốt cuộc hắn cũng đoạt lại được. Nhưng hắn lại không kịp nghe một lời cảm tạ từ dân U Châu.
Hôm ấy, khi U Châu được thu hồi, cách ta mấy chục trượng, hắn rơi khỏi lưng ngựa, trút hơi thở cuối cùng.
Trước lúc ra đi, đầu hắn hướng về phía ta.
Muôn quân lặng im, trăm dặm núi xanh trùng điệp, trăng sáng hai phần tiễn đưa. Sau này, một trận tuyết lớn phủ trắng cánh đồng hoang vô danh ấy.
Ta có ba nghìn mối sầu, tất cả đều chôn vùi trong trận tuyết hôm ấy.
Mùa đông ở Mạc Bắc lạnh thấu xương, sương tuyết phủ trắng nghìn dặm.
Nghe xong lời bẩm báo của Bùi Chiêu, Hoàng thượng chưa vội xử trí ngay mà sau khi thương nghị cùng hắn, quyết định tương kế tựu kế. Bùi Chiêu truyền tin giả cho Bùi tướng và Vĩnh Bình hầu, để bọn họ báo lại với Liêu quốc.
Ban đầu, Liêu quốc chiếm được không ít lợi thế, chúng cũng tin tưởng những tin tức nhận được là thật. Thế nhưng khi đại quân tiến công quy mô lớn, cục diện lập tức xoay chuyển. Quân Liêu bị vây chặt, lương cạn tên hết, thương vong vô số.
Lúc này chúng mới nhận ra, tin tức từ đảng Tam hoàng tử cung cấp là giả. Cùng lúc đó, Hoàng thượng ở kinh thành giận dữ, hạ chỉ tịch thu tài sản của phủ Tướng phủ và phủ Vĩnh Bình hầu, bắt giam tất cả những kẻ liên quan vào lao ngục.
Đêm hôm ấy, Bùi Chiêu vui vẻ vô cùng.
“Đào Chi, mỗi lần ta tỉnh mộng giữa đêm, trong đầu đều hiện lên hình bóng các huynh đệ năm xưa trong quân doanh.”
“Họ m.á.u thịt lẫn lộn, tiếng khóc đẫm m.á.u từng hồi, cầu xin ta báo thù giúp họ.”
“Giờ đây, cuối cùng ta cũng làm được rồi.”
Thân thể hắn mỗi ngày một kém, chỉ mới nói vài câu đã ho khù khụ. Trước kia, Thái y từng khuyên ta, nói rằng nếu Bùi Chiêu yên phận dưỡng bệnh trong phủ, hắn có thể sống thêm hai ba năm. Nhưng cứ lao lực như hiện tại, e rằng chưa đầy một năm đã cạn kiệt sinh mệnh.
Gió tuyết cuộn trào, hắn tựa vào gốc tùng, nhẹ nhàng lau mũi kiếm. Ta cúi đầu tạ ơn Thái y, nhẹ giọng đáp:
“Cứ để chàng theo ý mình đi. Những ngày cuối cùng, hãy để chàng sống trọn vẹn với tâm nguyện của mình.”
Chúng ta cùng nhau trải qua một cái Tết đơn giản ở Mạc Bắc. Món quà năm mới Bùi Chiêu tặng ta là một chuỗi vòng kết bằng đậu đỏ. Kết hơi xiêu vẹo, không tinh xảo, nhưng ta thích vô cùng, đeo vào cổ tay mà chẳng nỡ tháo xuống.
Trận chiến này chưa từng ngơi nghỉ. Bùi Chiêu dắt ta lên đài quan sát, chỉ về phía dãy núi xa xăm trùng điệp:
“Đào Chi, nàng có thấy không? Đó là U Châu, ba mươi năm trước bị Liêu quốc xâm chiếm. Tâm nguyện lớn nhất đời ta chính là lấy lại U Châu.”
Dứt lời, hắn đột nhiên ho dữ dội, từng ngụm từng ngụm m.á.u tươi trào ra. Ta vội lau đi vệt m.á.u trên môi hắn, không dám ngẩng đầu, sợ hắn nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của ta.
Trận quyết chiến với Liêu quốc diễn ra vào ngày hai mươi bảy tháng Hai. Đêm hai mươi sáu, hắn nắm tay ta, kể chuyện rất lâu, rất lâu.
Hắn vốn không phải người nói nhiều, cũng không thích uống rượu, nhưng đêm ấy lại ôm một thân bệnh tật, nâng ly rượu xanh uống cạn.
“Đào Chi, ta chưa từng kể cho nàng nghe về thân thế của ta, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mẫu thân ta vốn là người U Châu. Khi U Châu thất thủ, bà trôi dạt khắp nơi, cuối cùng lưu lạc đến kinh thành, bị bán vào Bùi phủ làm nha hoàn.”
“Vì có nhan sắc, bà bị phụ thân ta, lúc đó còn là thiếu gia để mắt đến, sau đó hạ sinh ta.”
“Bà trở thành thông phòng của hắn, nhưng sống chẳng mấy dễ dàng. Phụ thân chưa từng quan tâm đến chúng ta, còn chủ mẫu lại căm ghét bà. Ta nhớ y phục trên người bà lúc nào cũng chắp vá, ta cũng chẳng có áo mới để mặc, một bộ đồ phải mặc từ khi quá dài đến lúc quá ngắn.”
“Mắt bà lúc nào cũng chất chứa u sầu. Bà cứ lặp đi lặp lại với ta về U Châu, về quê hương xa nghìn dặm, về những ngày tháng vô lo vô nghĩ khi còn là tiểu thư khuê các, rồi tự hỏi sao đến cuối đời lại sống thê lương đến vậy.”
“Năm ta năm tuổi, bà qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà chỉ còn canh cánh hai điều, một là ta, hai là quê hương cũ. Nhưng t.h.i t.h.ể bà chỉ có thể cuộn trong chiếu cỏ, chôn vùi tại kinh thành.”
Ta mới hiểu, thì ra thân mẫu Bùi Chiêu cũng từng là một nha hoàn.
“Hồi đó, ta gặp nàng.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta chợt nhớ đến mẫu thân ta, nhớ đến bản thân thuở thiếu niên hoang mang, thế nên ta rất muốn giúp nàng một tay.”
“Sau này, qua bao ngày tháng, ta mừng thầm không thôi, may mắn vì năm đó là nàng thay gả, may mắn vì khi ta rơi vào tuyệt cảnh, đã gặp được ánh sáng của đời mình.”
“Đào Chi, hình như ta chưa từng thẳng thắn nói với nàng, ta yêu nàng.”
Dưới bóng cây, gió lạnh cuốn theo tuyết rơi, ánh mắt hắn sáng rực như lửa, phong thái bức người.
Ta ngấn lệ mỉm cười nhìn hắn: “Bùi Chiêu, ta cũng vậy.”
Ngày hai mươi bảy tháng hai, ta khoác áo giáp ra trận. Trận chiến này kéo dài từ khi mặt trời mọc đến lúc trăng lên. Ta nhìn hắn ánh mắt sắc lạnh, vung kiếm bùng lên lửa chiến, thúc ngựa xuyên qua khói lửa, c.h.é.m rơi thủ cấp chủ tướng Liêu quốc.
Khi quân Liêu quy hàng, tất cả tướng sĩ phe ta đồng loạt reo hò.
Giữa muôn tiếng hô vang, hắn quay đầu nhìn ta. Chiến bào nhuốm máu, áo giáp đen huyền soi bóng dưới trăng, nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào.
Mảnh đất U Châu mà mẫu thân hắn khắc khoải một đời, rốt cuộc hắn cũng đoạt lại được. Nhưng hắn lại không kịp nghe một lời cảm tạ từ dân U Châu.
Hôm ấy, khi U Châu được thu hồi, cách ta mấy chục trượng, hắn rơi khỏi lưng ngựa, trút hơi thở cuối cùng.
Trước lúc ra đi, đầu hắn hướng về phía ta.
Muôn quân lặng im, trăm dặm núi xanh trùng điệp, trăng sáng hai phần tiễn đưa. Sau này, một trận tuyết lớn phủ trắng cánh đồng hoang vô danh ấy.
Ta có ba nghìn mối sầu, tất cả đều chôn vùi trong trận tuyết hôm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro