Chương 5
Đường Tửu Nhưỡng Tuyết Lê
2025-03-07 06:00:27
Cũng từ lúc này, ta mới biết rằng, đám hạ nhân ở trong viện của Bùi Chiêu, người nào cũng biết chữ. Ta không kìm được mà cảm thán:
"Trước kia ở Hầu phủ, bọn họ không cho nha hoàn học chữ.”
"Giống như việc ngày xưa chỉ cho nam tử vào trường, không cho nữ tử đọc sách vậy. Bọn họ lo sợ các nàng có suy nghĩ của riêng mình thì sẽ khó bề thao túng."
"Nhưng ở chỗ này của ta, không có chuyện như vậy."
Ta ở lại phủ của Bùi Chiêu, phần lớn thời gian đều quanh quẩn trong viện của hắn.
Giống như trong lời đồn, hắn không được Bùi tướng yêu thích nên ở một góc sân hẻo lánh nhất. Hắn là con vợ lẽ, mẫu thân lại mất sớm, Bùi tướng lại còn đàn cháu đống, không một ai quan tâm đến hắn. Quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp mặt hắn được mấy lần.
Nếu không nhờ ra chiến trường lập quân công hiển hách, chỉ e rằng hắn đã bị chôn vùi trong Tướng phủ từ lâu.
Ngày hôm đó, ta đang luyện chữ thì bất chợt có một tên sai vặt chạy tới đưa cho ta một mảnh giấy.
Tờ giấy được đặt trong phong thư, chỉ có một câu ngắn ngủi lại khiến lòng ta run lên bần bật.
"Đào Chi, hôm nay giờ Tuất canh ba, ra ngoài gặp ta."
Sợ ta đọc khôgn hiểu, hắn còn vẽ bên cạnh một bức họa nam nữ trần truồng quấn lấy nhau.
Lá thư này là của Cố Từ An.
7.
Ta ném mảnh giấy vào ngọn nến, để nó cháy thành tro bụi. Giờ Tuất ba khắc, ta vẫn mặc nguyên y phục mà lên giường, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho Bùi Chiêu.
Hắn khẽ nâng tay ta lên, ngăn lại động tác của ta: "Đào Chi, không cần khổ cực như vậy."
"Hai chân ta chẳng còn chút cảm giác nào, coi như đã phế hoàn toàn, ta cũng đã chấp nhận rồi."
Thấy vẻ mặt ta hoảng hốt, hắn mỉm cười hỏi: "Hôm nay vì sao lại thất thần như vậy?"
Ta đang nghĩ, nếu Cố Từ An phát hiện ta không đến điểm hẹn, hắn sẽ làm ra chuyện gì đây? Nhưng ta không dám nói với Bùi Chiêu, chỉ gượng gạo chuyển chủ đề.
Sáng hôm sau, gã gác cổng lại tìm đến ta, còn mang theo một phong thư.
Bên trong phong thư lần này, là một chiếc vòng bạc. Chính là chiếc vòng mà Cố Từ An từng tặng ta rồi lại bị ta tháo xuống. Từ đó về sau, cứ cách vài ngày, gã gác cổng lại mang đến một phong thư cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ban đầu, thứ bên trong chỉ là những đồ vật bình thường như son môi, nhưng hôm nay lại là một chiếc áo lót mặc bên trong. Chiếc áo lót này trông vô cùng quen mắt.
Hơn bốn năm trước, khi Cố Từ An đỗ thám hoa, trong lúc uống rượu vui mừng quá chén, hắn đã vô tình bắt gặp ta đang quét dọn trong sân. Hắn híp mắt nhìn ta thật lâu, bỗng nhiên cong môi cười, rồi sau đó vươn tay về phía ta.
Chuyện sau đó quá mức tàn nhẫn, ta chỉ nhớ hắn thô bạo xé rách y phục của ta, đầu ngón tay hắn còn dính cả m.á.u của ta. Chiếc áo lót bị xé rách ấy, từ chất vải đến kiểu dáng, đều giống hệt chiếc trong phong thư này.
Ta hiểu rõ, Cố Từ An đang uy h.i.ế.p ta, nếu ta không ngoan ngoãn đi gặp hắn, hắn sẽ phơi bày toàn bộ chuyện giữa ta và hắn.
Nhưng gặp rồi thì sao chứ? Chẳng qua vẫn là bị hắn uy hiếp, đùa bỡn, rồi cuối cùng bẩn thỉu một thân mà thôi.
Ta gọi gã gác cổng đến: "Sau này nếu có ai đưa đồ đến thì trực tiếp trả lại, đừng mang đến đây nữa."
Thế nhưng, tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Tại bách hoa yến của Trưởng công chúa, ta vẫn gặp lại Cố Từ An. Lúc ấy, Cố Từ An đã thành thân với Thôi Thiền. Giữa đám đông, hắn liên tục nhìn về phía ta, ánh mắt nóng rực khiến ta cảm thấy ghê tởm.
Giữa buổi yến tiệc, Bùi Chiêu được Thái tử mời đi trò chuyện. Ta đi giải quyết cá nhân, trên đường trở về có đi ngang qua một rừng trúc. Đột nhiên có người gọi tên ta:
"Đã lâu không gặp, tiểu Đào của ta."
Nghe tiếng gọi ấy, sống lưng ta tức khắc cứng đờ.
Trong rừng trúc, Cố Từ An buộc tóc cao đuôi ngựa, lười biếng tựa vào thân trúc, giơ tay chào ta.
8.
Ta không muốn nhiều lời với hắn, lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng hắn chỉ ba bước đã túm lấy cổ áo ta, lôi ta vào rừng trúc: "Tiểu Đào, còn muốn chạy đi đâu?"
"Thế tử cẩn trọng lời nói." Ta dùng sức hất tay hắn ra.
Hắn nở nụ cười, từ trên xuống dưới đánh giá ta: "Xem ra sống ở Bùi phủ không tệ, thân hình tròn trịa, mượt mà, càng giống một quả đào mật căng mọng ngon miệng."
Ta chỉ cảm thấy ghê tởm, xoay người định rời đi, nhưng hắn lại giữ chặt lấy tay ta, thu lại ý cười, sắc mặt trở nên âm trầm.
"Đào Chi, những thứ ta đưa cho ngươi, ngươi đều đã thấy rồi chứ?"
"Ta hẹn ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều không chịu đến. Ngươi thật sự cho rằng mình là phu nhân tướng quân, có thể lên mặt với ta sao?"
Hắn đưa tay bóp chặt cằm ta, dùng tư thái kẻ bề trên mà nhìn xuống.
"Đừng nói phu quân ngươi là một kẻ tàn phế sắp c.h.ế.t đến nơi, chỉ cần chuyện giữa ngươi và ta bị lộ ra, hắn còn có thể giữ ngươi lại trong hầu phủ sao?"
Ta cười lạnh hỏi lại: "Vậy nếu Thôi Thiền biết chuyện giữa ta và ngươi, nàng ta sẽ làm sao?"
"Trước kia ở Hầu phủ, bọn họ không cho nha hoàn học chữ.”
"Giống như việc ngày xưa chỉ cho nam tử vào trường, không cho nữ tử đọc sách vậy. Bọn họ lo sợ các nàng có suy nghĩ của riêng mình thì sẽ khó bề thao túng."
"Nhưng ở chỗ này của ta, không có chuyện như vậy."
Ta ở lại phủ của Bùi Chiêu, phần lớn thời gian đều quanh quẩn trong viện của hắn.
Giống như trong lời đồn, hắn không được Bùi tướng yêu thích nên ở một góc sân hẻo lánh nhất. Hắn là con vợ lẽ, mẫu thân lại mất sớm, Bùi tướng lại còn đàn cháu đống, không một ai quan tâm đến hắn. Quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp mặt hắn được mấy lần.
Nếu không nhờ ra chiến trường lập quân công hiển hách, chỉ e rằng hắn đã bị chôn vùi trong Tướng phủ từ lâu.
Ngày hôm đó, ta đang luyện chữ thì bất chợt có một tên sai vặt chạy tới đưa cho ta một mảnh giấy.
Tờ giấy được đặt trong phong thư, chỉ có một câu ngắn ngủi lại khiến lòng ta run lên bần bật.
"Đào Chi, hôm nay giờ Tuất canh ba, ra ngoài gặp ta."
Sợ ta đọc khôgn hiểu, hắn còn vẽ bên cạnh một bức họa nam nữ trần truồng quấn lấy nhau.
Lá thư này là của Cố Từ An.
7.
Ta ném mảnh giấy vào ngọn nến, để nó cháy thành tro bụi. Giờ Tuất ba khắc, ta vẫn mặc nguyên y phục mà lên giường, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho Bùi Chiêu.
Hắn khẽ nâng tay ta lên, ngăn lại động tác của ta: "Đào Chi, không cần khổ cực như vậy."
"Hai chân ta chẳng còn chút cảm giác nào, coi như đã phế hoàn toàn, ta cũng đã chấp nhận rồi."
Thấy vẻ mặt ta hoảng hốt, hắn mỉm cười hỏi: "Hôm nay vì sao lại thất thần như vậy?"
Ta đang nghĩ, nếu Cố Từ An phát hiện ta không đến điểm hẹn, hắn sẽ làm ra chuyện gì đây? Nhưng ta không dám nói với Bùi Chiêu, chỉ gượng gạo chuyển chủ đề.
Sáng hôm sau, gã gác cổng lại tìm đến ta, còn mang theo một phong thư.
Bên trong phong thư lần này, là một chiếc vòng bạc. Chính là chiếc vòng mà Cố Từ An từng tặng ta rồi lại bị ta tháo xuống. Từ đó về sau, cứ cách vài ngày, gã gác cổng lại mang đến một phong thư cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ban đầu, thứ bên trong chỉ là những đồ vật bình thường như son môi, nhưng hôm nay lại là một chiếc áo lót mặc bên trong. Chiếc áo lót này trông vô cùng quen mắt.
Hơn bốn năm trước, khi Cố Từ An đỗ thám hoa, trong lúc uống rượu vui mừng quá chén, hắn đã vô tình bắt gặp ta đang quét dọn trong sân. Hắn híp mắt nhìn ta thật lâu, bỗng nhiên cong môi cười, rồi sau đó vươn tay về phía ta.
Chuyện sau đó quá mức tàn nhẫn, ta chỉ nhớ hắn thô bạo xé rách y phục của ta, đầu ngón tay hắn còn dính cả m.á.u của ta. Chiếc áo lót bị xé rách ấy, từ chất vải đến kiểu dáng, đều giống hệt chiếc trong phong thư này.
Ta hiểu rõ, Cố Từ An đang uy h.i.ế.p ta, nếu ta không ngoan ngoãn đi gặp hắn, hắn sẽ phơi bày toàn bộ chuyện giữa ta và hắn.
Nhưng gặp rồi thì sao chứ? Chẳng qua vẫn là bị hắn uy hiếp, đùa bỡn, rồi cuối cùng bẩn thỉu một thân mà thôi.
Ta gọi gã gác cổng đến: "Sau này nếu có ai đưa đồ đến thì trực tiếp trả lại, đừng mang đến đây nữa."
Thế nhưng, tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Tại bách hoa yến của Trưởng công chúa, ta vẫn gặp lại Cố Từ An. Lúc ấy, Cố Từ An đã thành thân với Thôi Thiền. Giữa đám đông, hắn liên tục nhìn về phía ta, ánh mắt nóng rực khiến ta cảm thấy ghê tởm.
Giữa buổi yến tiệc, Bùi Chiêu được Thái tử mời đi trò chuyện. Ta đi giải quyết cá nhân, trên đường trở về có đi ngang qua một rừng trúc. Đột nhiên có người gọi tên ta:
"Đã lâu không gặp, tiểu Đào của ta."
Nghe tiếng gọi ấy, sống lưng ta tức khắc cứng đờ.
Trong rừng trúc, Cố Từ An buộc tóc cao đuôi ngựa, lười biếng tựa vào thân trúc, giơ tay chào ta.
8.
Ta không muốn nhiều lời với hắn, lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng hắn chỉ ba bước đã túm lấy cổ áo ta, lôi ta vào rừng trúc: "Tiểu Đào, còn muốn chạy đi đâu?"
"Thế tử cẩn trọng lời nói." Ta dùng sức hất tay hắn ra.
Hắn nở nụ cười, từ trên xuống dưới đánh giá ta: "Xem ra sống ở Bùi phủ không tệ, thân hình tròn trịa, mượt mà, càng giống một quả đào mật căng mọng ngon miệng."
Ta chỉ cảm thấy ghê tởm, xoay người định rời đi, nhưng hắn lại giữ chặt lấy tay ta, thu lại ý cười, sắc mặt trở nên âm trầm.
"Đào Chi, những thứ ta đưa cho ngươi, ngươi đều đã thấy rồi chứ?"
"Ta hẹn ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều không chịu đến. Ngươi thật sự cho rằng mình là phu nhân tướng quân, có thể lên mặt với ta sao?"
Hắn đưa tay bóp chặt cằm ta, dùng tư thái kẻ bề trên mà nhìn xuống.
"Đừng nói phu quân ngươi là một kẻ tàn phế sắp c.h.ế.t đến nơi, chỉ cần chuyện giữa ngươi và ta bị lộ ra, hắn còn có thể giữ ngươi lại trong hầu phủ sao?"
Ta cười lạnh hỏi lại: "Vậy nếu Thôi Thiền biết chuyện giữa ta và ngươi, nàng ta sẽ làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro