Thiên Kim Thật Làm Mỹ Hầu Vương
Chương 19
Thiếu Nữ Chi Quang
2025-03-28 14:19:57
Lúc đó, Khỉ Mông Đỏ trên núi khỉ còn nhỏ, nhưng đã sở hữu cái m.ô.n.g đỏ nhất.
Nhìn thấy Tôn Tuế Tuế, nó ngẩn người một lúc, m.ô.n.g càng đỏ hơn.
Quả nhiên, lời tình tự trên thế gian này không nhiều, m.ô.n.g đỏ của chú khỉ con còn hơn cả một đoạn tỏ tình dài.
Còn Đuna thích ném phân bên cạnh ngày nào cũng táo bón, móc tới móc lui rồi ném lung tung.
Tập luyện trước chăm chỉ quá.
Khen nó nỗ lực như thực tập sinh idol cũng không quá.
Chú vẹt lông xanh trong rừng nhỏ cũng đến, vẫn còn bé tí tẹo, chưa đầy một tuổi nhưng đã bắt đầu học cách tiếp khách.
"Xin chào, xin chào, xin chào..."
Nó cứ gọi như vậy, mong được du khách yêu thích.
Tôn Tuế Tuế xoa đầu nó: "Không được gọi như vậy, học theo tao nè, [nói tục chửi thề], [nói tục chửi thề] [nói tục chửi thề]…”
Chú vẹt nhỏ bĩu mỏ: "Hứ, chẳng có giáo dưỡng gì cả!"
Sau này, sở thú lại nổi tiếng.
Du khách đông nghẹt, cổng suýt bị chen vỡ.
Tôn Tuế Tuế nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc.
Bố mẹ và anh trai của cô đã đến.
Họ đứng ngoài chuồng sắt của núi khỉ nhìn Tôn Tuế Tuế, còn Tôn Tuế Tuế đang cho một chú khỉ con bị thương uống sữa.
Tôn Tuế Tuế bế chú khỉ con đi tới, nhìn thấy cả gia đình ba người đều lụi tàn, tiều tụy đến mức không ra hình dạng.
Bố tóc đã bạc trắng hai bên, mắt đục ngầu, rõ ràng mới trung niên mà trông như đã bước vào tuổi gần đất xa trời.
Mẹ của Tôn Tuế Tuế cũng chẳng khá hơn là bao, lưng còng, xương xẩu, ngẩng đầu lên là ho hai tiếng, bệnh tình đã rất nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn anh trai, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đôi mắt sắc bén ngày nào giờ đã u ám không còn chút ánh sáng.
Nỗi đau khổ về tinh thần đã biến họ thành những cái xác không hồn.
Cả nhà bốn ngưới lại một lần nữa nhìn nhau qua chuồng sắt.
Mẹ của Tôn Tuế Tuế mở miệng nhưng không nói được gì, chỉ có thể đưa tay ra, muốn chạm vào Tôn Tuế Tuế.
Tôn Tuế Tuế đưa chú khỉ con cho họ: "Cảm ơn du khách đã yêu thích, chú khỉ này tên là Vong Ưu."
"Ồ ồ." Mẹ của Tôn Tuế Tuế cười gượng gạo, bắt đầu vuốt ve chú khỉ con.
Bố Tôn Tuế Tuế khàn giọng nói: "Tuế Tuế, ba năm trước chúng ta đã đuổi Tôn Như Yên đi rồi, ngôi nhà này là để dành cho con, con có thể về nhà không?"
Tôn Tuế Tuế cười nhạt, bế chú khỉ con quay lưng đi.
Không thể để du khách sờ lâu được.
"Em gái, em phải làm sao mới chịu về nhà?"
Anh trai Tôn Tuế Tuế hỏi, giọng đầy khẩn cầu.
Tôn Tuế Tuế dừng lại, quay đầu cười: "Đây chính là nhà của tôi, tôi còn về đâu nữa?"
Tôn Tuế Tuế sẽ không đi đâu cả, Tôn Tuế Tuế sẽ ở lại đây.
Tôn Tuế Tuế còn muốn đánh vào m.ô.n.g của Khỉ Mông Đỏ, Tôn Tuế Tuế muốn xem Đuna ném phân,
Tôn Tuế Tuế muốn nghe vẹt lông xanh luôn mồm [nói tục chửi thề]…
Đúng là hơi nặng mùi, nhưng tình cảm này đủ sâu đậm.
Nơi này mới chính là gia đình thật sự của cô.
Tôn Tuế Tuế không thể tha thứ cho đám bạc tình kia.
Tạm biệt!
HẾT
Nhìn thấy Tôn Tuế Tuế, nó ngẩn người một lúc, m.ô.n.g càng đỏ hơn.
Quả nhiên, lời tình tự trên thế gian này không nhiều, m.ô.n.g đỏ của chú khỉ con còn hơn cả một đoạn tỏ tình dài.
Còn Đuna thích ném phân bên cạnh ngày nào cũng táo bón, móc tới móc lui rồi ném lung tung.
Tập luyện trước chăm chỉ quá.
Khen nó nỗ lực như thực tập sinh idol cũng không quá.
Chú vẹt lông xanh trong rừng nhỏ cũng đến, vẫn còn bé tí tẹo, chưa đầy một tuổi nhưng đã bắt đầu học cách tiếp khách.
"Xin chào, xin chào, xin chào..."
Nó cứ gọi như vậy, mong được du khách yêu thích.
Tôn Tuế Tuế xoa đầu nó: "Không được gọi như vậy, học theo tao nè, [nói tục chửi thề], [nói tục chửi thề] [nói tục chửi thề]…”
Chú vẹt nhỏ bĩu mỏ: "Hứ, chẳng có giáo dưỡng gì cả!"
Sau này, sở thú lại nổi tiếng.
Du khách đông nghẹt, cổng suýt bị chen vỡ.
Tôn Tuế Tuế nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc.
Bố mẹ và anh trai của cô đã đến.
Họ đứng ngoài chuồng sắt của núi khỉ nhìn Tôn Tuế Tuế, còn Tôn Tuế Tuế đang cho một chú khỉ con bị thương uống sữa.
Tôn Tuế Tuế bế chú khỉ con đi tới, nhìn thấy cả gia đình ba người đều lụi tàn, tiều tụy đến mức không ra hình dạng.
Bố tóc đã bạc trắng hai bên, mắt đục ngầu, rõ ràng mới trung niên mà trông như đã bước vào tuổi gần đất xa trời.
Mẹ của Tôn Tuế Tuế cũng chẳng khá hơn là bao, lưng còng, xương xẩu, ngẩng đầu lên là ho hai tiếng, bệnh tình đã rất nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn anh trai, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đôi mắt sắc bén ngày nào giờ đã u ám không còn chút ánh sáng.
Nỗi đau khổ về tinh thần đã biến họ thành những cái xác không hồn.
Cả nhà bốn ngưới lại một lần nữa nhìn nhau qua chuồng sắt.
Mẹ của Tôn Tuế Tuế mở miệng nhưng không nói được gì, chỉ có thể đưa tay ra, muốn chạm vào Tôn Tuế Tuế.
Tôn Tuế Tuế đưa chú khỉ con cho họ: "Cảm ơn du khách đã yêu thích, chú khỉ này tên là Vong Ưu."
"Ồ ồ." Mẹ của Tôn Tuế Tuế cười gượng gạo, bắt đầu vuốt ve chú khỉ con.
Bố Tôn Tuế Tuế khàn giọng nói: "Tuế Tuế, ba năm trước chúng ta đã đuổi Tôn Như Yên đi rồi, ngôi nhà này là để dành cho con, con có thể về nhà không?"
Tôn Tuế Tuế cười nhạt, bế chú khỉ con quay lưng đi.
Không thể để du khách sờ lâu được.
"Em gái, em phải làm sao mới chịu về nhà?"
Anh trai Tôn Tuế Tuế hỏi, giọng đầy khẩn cầu.
Tôn Tuế Tuế dừng lại, quay đầu cười: "Đây chính là nhà của tôi, tôi còn về đâu nữa?"
Tôn Tuế Tuế sẽ không đi đâu cả, Tôn Tuế Tuế sẽ ở lại đây.
Tôn Tuế Tuế còn muốn đánh vào m.ô.n.g của Khỉ Mông Đỏ, Tôn Tuế Tuế muốn xem Đuna ném phân,
Tôn Tuế Tuế muốn nghe vẹt lông xanh luôn mồm [nói tục chửi thề]…
Đúng là hơi nặng mùi, nhưng tình cảm này đủ sâu đậm.
Nơi này mới chính là gia đình thật sự của cô.
Tôn Tuế Tuế không thể tha thứ cho đám bạc tình kia.
Tạm biệt!
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro