Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 98
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Triệu Song giật mình quay lại, ánh mắt sáng lên.
Lê Kiến Mộc đang đứng đó, tay xách theo mấy túi đồ, ngược sáng mà nhìn, giống như một vị thần mang theo hy vọng.
Không kịp suy nghĩ, Triệu Song vội vã lao đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Kiến Mộc:
"Bạn học Lê, cứu tôi với! Cô có thể cứu tôi đúng không? Lá bùa kia, hai nghìn tệ, tôi mua! Tôi mua được chưa?"
Lê Kiến Mộc liếc qua gương mặt cô ta.
Triệu Song quá kích động, khẩu trang cũng bị kéo lệch xuống, để lộ những vết loét mưng mủ, trông vô cùng thảm hại.
"Đi thôi."
"Đi... đi đâu?"
"Ký túc xá. Bùa bình an ở đó."
Triệu Song lập tức theo sau.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Phòng 302 yên tĩnh, Trương Văn Tĩnh và Trịnh Linh còn chưa thức dậy.
Cát Tân Nguyệt là người mở cửa, đang cầm sách học bài, thấy Lê Kiến Mộc trở về thì mắt sáng lên:
"Tiểu Lê, cậu về rồi!"
Hai cái đầu trên giường lập tức ló ra, đồng thanh kêu lên:
"Tiểu Lê!"
"Ừm, xuống rửa mặt đi, mình mang bữa sáng về đây."
"Tiểu Lê tốt ghê!"
"Vậy bọn mình không khách sáo đâu nha!"
Lê Kiến Mộc đặt túi đồ xuống bàn, sau đó lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an, đưa cho Triệu Song.
Triệu Song vội vàng nhận lấy.
Lá bùa vừa chạm vào tay, khuôn mặt cô ta lập tức bỏng rát như bị thiêu đốt.
"A——!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cơn đau nhói lên, khiến Triệu Song rít qua kẽ răng, vô thức giật khẩu trang xuống.
Gương mặt đầy những vết loét mưng mủ đột ngột xuất hiện khiến Cát Tân Nguyệt hoảng sợ kêu lên.
Trương Văn Tĩnh và Trịnh Linh cũng nhảy xuống giường, vội vã chạy lại.
"Ối trời ơi, vị bạn học này... cô bị sao vậy?" Trịnh Linh há hốc miệng, ánh mắt không tự chủ nhìn sang Lê Kiến Mộc.
Triệu Song đau đến nỗi không nói nổi.
Lê Kiến Mộc bình tĩnh đáp:
"Khách hàng."
Mấy cô gái trong phòng lập tức hiểu ra. Nhìn Triệu Song siết chặt lá bùa trong tay, đâu cần nói thêm gì nữa.
"Haizz, mình còn tưởng cậu ngay cả bệnh ngoài da cũng chữa được cơ." Trương Văn Tĩnh làm bộ thở dài, rồi cầm cốc đi rửa mặt.
Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt cũng nhanh chóng quay lại làm việc của mình, không ai tiếp tục nhìn chằm chằm vào Triệu Song nữa.
Triệu Song cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, trong lòng dâng lên một tia cảm kích, nhưng hiện giờ cô ta không có tâm trạng để nói lời cảm ơn.
Ngón tay run rẩy đưa lên, định chạm vào gương mặt nóng rát, nhưng lại không dám. Cô ta chỉ có thể nhìn Lê Kiến Mộc, giọng đầy cầu xin:
"Bạn học Lê…"
"Đợi thêm một lát." Lê Kiến Mộc nói.
Triệu Song nghe vậy, gần như kiệt sức tựa vào cạnh tủ.
Cơn đau vẫn còn, nhưng cô ta không dám lên tiếng kêu nữa.
"Dạo này cậu ấy làm sao thế?"
"Cái gì?"
"Mặt đột nhiên mọc đầy mủ, giờ lại đóng vảy nhanh vậy, trông cứ như bị ai nguyền rủa."
"Thật ghê tởm."
Giọng nói đầy chán ghét vang lên, khiến Triệu Song phải quay sang nhìn.
Lê Thanh Thanh khoanh tay đứng ngay cửa, mặt tỏ vẻ khinh thường, thậm chí không thèm bước vào phòng.
"Cậu có thể đừng dẫn bạn cậu tới ký túc xá được không? Đặc biệt là loại người đáng ghét thế này."
Lê Kiến Mộc đang đứng đó, tay xách theo mấy túi đồ, ngược sáng mà nhìn, giống như một vị thần mang theo hy vọng.
Không kịp suy nghĩ, Triệu Song vội vã lao đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Kiến Mộc:
"Bạn học Lê, cứu tôi với! Cô có thể cứu tôi đúng không? Lá bùa kia, hai nghìn tệ, tôi mua! Tôi mua được chưa?"
Lê Kiến Mộc liếc qua gương mặt cô ta.
Triệu Song quá kích động, khẩu trang cũng bị kéo lệch xuống, để lộ những vết loét mưng mủ, trông vô cùng thảm hại.
"Đi thôi."
"Đi... đi đâu?"
"Ký túc xá. Bùa bình an ở đó."
Triệu Song lập tức theo sau.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Phòng 302 yên tĩnh, Trương Văn Tĩnh và Trịnh Linh còn chưa thức dậy.
Cát Tân Nguyệt là người mở cửa, đang cầm sách học bài, thấy Lê Kiến Mộc trở về thì mắt sáng lên:
"Tiểu Lê, cậu về rồi!"
Hai cái đầu trên giường lập tức ló ra, đồng thanh kêu lên:
"Tiểu Lê!"
"Ừm, xuống rửa mặt đi, mình mang bữa sáng về đây."
"Tiểu Lê tốt ghê!"
"Vậy bọn mình không khách sáo đâu nha!"
Lê Kiến Mộc đặt túi đồ xuống bàn, sau đó lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an, đưa cho Triệu Song.
Triệu Song vội vàng nhận lấy.
Lá bùa vừa chạm vào tay, khuôn mặt cô ta lập tức bỏng rát như bị thiêu đốt.
"A——!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cơn đau nhói lên, khiến Triệu Song rít qua kẽ răng, vô thức giật khẩu trang xuống.
Gương mặt đầy những vết loét mưng mủ đột ngột xuất hiện khiến Cát Tân Nguyệt hoảng sợ kêu lên.
Trương Văn Tĩnh và Trịnh Linh cũng nhảy xuống giường, vội vã chạy lại.
"Ối trời ơi, vị bạn học này... cô bị sao vậy?" Trịnh Linh há hốc miệng, ánh mắt không tự chủ nhìn sang Lê Kiến Mộc.
Triệu Song đau đến nỗi không nói nổi.
Lê Kiến Mộc bình tĩnh đáp:
"Khách hàng."
Mấy cô gái trong phòng lập tức hiểu ra. Nhìn Triệu Song siết chặt lá bùa trong tay, đâu cần nói thêm gì nữa.
"Haizz, mình còn tưởng cậu ngay cả bệnh ngoài da cũng chữa được cơ." Trương Văn Tĩnh làm bộ thở dài, rồi cầm cốc đi rửa mặt.
Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt cũng nhanh chóng quay lại làm việc của mình, không ai tiếp tục nhìn chằm chằm vào Triệu Song nữa.
Triệu Song cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, trong lòng dâng lên một tia cảm kích, nhưng hiện giờ cô ta không có tâm trạng để nói lời cảm ơn.
Ngón tay run rẩy đưa lên, định chạm vào gương mặt nóng rát, nhưng lại không dám. Cô ta chỉ có thể nhìn Lê Kiến Mộc, giọng đầy cầu xin:
"Bạn học Lê…"
"Đợi thêm một lát." Lê Kiến Mộc nói.
Triệu Song nghe vậy, gần như kiệt sức tựa vào cạnh tủ.
Cơn đau vẫn còn, nhưng cô ta không dám lên tiếng kêu nữa.
"Dạo này cậu ấy làm sao thế?"
"Cái gì?"
"Mặt đột nhiên mọc đầy mủ, giờ lại đóng vảy nhanh vậy, trông cứ như bị ai nguyền rủa."
"Thật ghê tởm."
Giọng nói đầy chán ghét vang lên, khiến Triệu Song phải quay sang nhìn.
Lê Thanh Thanh khoanh tay đứng ngay cửa, mặt tỏ vẻ khinh thường, thậm chí không thèm bước vào phòng.
"Cậu có thể đừng dẫn bạn cậu tới ký túc xá được không? Đặc biệt là loại người đáng ghét thế này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro