Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 72
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Lê Kiến Mộc ngừng lại một chút, rồi dứt khoát nói thẳng:
“Giới thiệu lại một chút... Mình là một Huyền Sư.”
Căn phòng lập tức im lặng.
Trịnh Linh chớp mắt: “Vậy bùa bình an này...”
“Mình vẽ.”
Cát Tân Nguyệt trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên:
“Trương Văn Tĩnh nói bùa bình an do Huyền Sư chân chính vẽ ra, một lá ít nhất cũng mấy vạn! Cậu biết vẽ bùa như vậy, chẳng phải là siêu giàu sao?”
Cô ấy bày ra vẻ mặt đầy hâm mộ.
Ban đầu còn tưởng rằng mình và Lê Kiến Mộc đều xuất thân nghèo khó từ một vùng quê nhỏ, nhưng xem ra... chỉ có cô ấy là nghèo thật sự.
Lê Kiến Mộc nhíu mày, cô thật sự không rõ giá thị trường của mấy thứ này. Nhưng dù sao, cô vẽ bùa vốn không phải vì tiền. Tiền nhiều tiền ít, còn phải tùy từng đối tượng. Người nghèo, cô cũng không giúp không công.
Cô cũng không phải tu sĩ chuyên đi hành thiện.
Trịnh Linh bật điện thoại tra cứu, sau đó mở to mắt:
“Mình vừa tìm hiểu một chút! Người ta nói bùa thật rất khó vẽ, nhiều đại sư nổi tiếng còn chỉ vẽ được một lá một ngày, vẽ xong còn phải nghỉ rất lâu mới có thể vẽ tiếp!”
Cát Tân Nguyệt ngạc nhiên: “Hóa ra là như vậy...”
“Mà còn nữa, vẽ bùa cần dụng cụ rất đặc biệt, nguyên liệu cũng cực kỳ đắt...”
Cả ba người dán mắt vào màn hình điện thoại, hào hứng thảo luận về Huyền Sư.
Trong lúc đó, Lê Kiến Mộc đã mở vali ra. Cô nhìn đống đồ bên trong, im lặng hồi lâu.
Bên trong vali được chia thành nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có dán nhãn.
Có cá khô, thịt khô của chị dâu Trương. Có váy của thím Chu. Có đồ ăn vặt chú Lưu mua. Còn có chiếc lắc tay kỹ sư Vương tặng...
Những món quà này không phải vì cô là Huyền Sư mà có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chúng vốn dĩ đã thuộc về cô.
Cô biết, dù không có chuyện đoán mệnh hay vẽ bùa, những người đó vẫn sẽ tặng chúng cho cô.
“Tiểu Lê, cậu là Huyền Sư thật sao? Vậy mấy chuyện tâm linh trên mạng có đúng không?”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
“Oa, vali của cậu toàn là đồ ăn này!”
“Nhìn ngon quá... chia cho mình một ít được không?”
Căn phòng 302 dần trở nên náo nhiệt.
Trong khi đó, ở một ký túc xá khác, Triệu Song lại trằn trọc không ngủ được.
Ký túc xá của cô ta là một tòa nhà cũ. Tối nay, cô ta liên tục nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày, trong lòng lo sợ bất an.
May mắn là bạn cùng phòng đều đã về, không khí náo nhiệt của bọn họ giúp cô ta tạm thời quên đi nỗi sợ hãi.
Nhưng khi đèn vừa tắt, cô ta nằm trên giường, ôm chặt chăn, trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại:
“Oan có đầu, nợ có chủ...”
Đồng thời, cô ta tự nhủ với bản thân—Lê Kiến Mộc chỉ là một con quỷ xấu xa chuyên lừa tiền mà thôi.
Triệu Song nằm mơ mơ màng màng cả đêm, trong đầu chỉ toàn tiếng mèo kêu ai oán. Thế nhưng, không biết từ lúc nào, âm thanh đó dần xa, như có ai thì thầm bên tai trấn an. Cô ta dần bình tĩnh lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một cơn đau nhức kịch liệt khiến Triệu Song giật mình bật dậy.
"Triệu Song! Mặt cậu... mặt cậu bị sao vậy?!"
Giọng bạn cùng phòng kinh hãi vang lên khiến cô ta sững người. Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng, Triệu Song lập tức lao xuống giường, cầm gương soi.
Vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu, cô ta há hốc miệng, sắc mặt tái nhợt.
Cả khuôn mặt cô ta, trong một đêm bị nấm phủ kín, từng mảng nấm loang lổ đáng sợ, nhìn vừa ghê rợn vừa buồn nôn.
Một bạn cùng phòng cẩn thận bước lên nhìn kỹ, cau mày nói:
"Hình như là nấm mèo... Cậu nuôi mèo sao? Tại sao lại bị thế này? Hơn nữa tối qua vẫn bình thường mà, sao một đêm lại nghiêm trọng vậy? Kỳ lạ quá! Cậu mau tới bệnh viện kiểm tra đi!"
“Giới thiệu lại một chút... Mình là một Huyền Sư.”
Căn phòng lập tức im lặng.
Trịnh Linh chớp mắt: “Vậy bùa bình an này...”
“Mình vẽ.”
Cát Tân Nguyệt trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên:
“Trương Văn Tĩnh nói bùa bình an do Huyền Sư chân chính vẽ ra, một lá ít nhất cũng mấy vạn! Cậu biết vẽ bùa như vậy, chẳng phải là siêu giàu sao?”
Cô ấy bày ra vẻ mặt đầy hâm mộ.
Ban đầu còn tưởng rằng mình và Lê Kiến Mộc đều xuất thân nghèo khó từ một vùng quê nhỏ, nhưng xem ra... chỉ có cô ấy là nghèo thật sự.
Lê Kiến Mộc nhíu mày, cô thật sự không rõ giá thị trường của mấy thứ này. Nhưng dù sao, cô vẽ bùa vốn không phải vì tiền. Tiền nhiều tiền ít, còn phải tùy từng đối tượng. Người nghèo, cô cũng không giúp không công.
Cô cũng không phải tu sĩ chuyên đi hành thiện.
Trịnh Linh bật điện thoại tra cứu, sau đó mở to mắt:
“Mình vừa tìm hiểu một chút! Người ta nói bùa thật rất khó vẽ, nhiều đại sư nổi tiếng còn chỉ vẽ được một lá một ngày, vẽ xong còn phải nghỉ rất lâu mới có thể vẽ tiếp!”
Cát Tân Nguyệt ngạc nhiên: “Hóa ra là như vậy...”
“Mà còn nữa, vẽ bùa cần dụng cụ rất đặc biệt, nguyên liệu cũng cực kỳ đắt...”
Cả ba người dán mắt vào màn hình điện thoại, hào hứng thảo luận về Huyền Sư.
Trong lúc đó, Lê Kiến Mộc đã mở vali ra. Cô nhìn đống đồ bên trong, im lặng hồi lâu.
Bên trong vali được chia thành nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có dán nhãn.
Có cá khô, thịt khô của chị dâu Trương. Có váy của thím Chu. Có đồ ăn vặt chú Lưu mua. Còn có chiếc lắc tay kỹ sư Vương tặng...
Những món quà này không phải vì cô là Huyền Sư mà có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chúng vốn dĩ đã thuộc về cô.
Cô biết, dù không có chuyện đoán mệnh hay vẽ bùa, những người đó vẫn sẽ tặng chúng cho cô.
“Tiểu Lê, cậu là Huyền Sư thật sao? Vậy mấy chuyện tâm linh trên mạng có đúng không?”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
“Oa, vali của cậu toàn là đồ ăn này!”
“Nhìn ngon quá... chia cho mình một ít được không?”
Căn phòng 302 dần trở nên náo nhiệt.
Trong khi đó, ở một ký túc xá khác, Triệu Song lại trằn trọc không ngủ được.
Ký túc xá của cô ta là một tòa nhà cũ. Tối nay, cô ta liên tục nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày, trong lòng lo sợ bất an.
May mắn là bạn cùng phòng đều đã về, không khí náo nhiệt của bọn họ giúp cô ta tạm thời quên đi nỗi sợ hãi.
Nhưng khi đèn vừa tắt, cô ta nằm trên giường, ôm chặt chăn, trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại:
“Oan có đầu, nợ có chủ...”
Đồng thời, cô ta tự nhủ với bản thân—Lê Kiến Mộc chỉ là một con quỷ xấu xa chuyên lừa tiền mà thôi.
Triệu Song nằm mơ mơ màng màng cả đêm, trong đầu chỉ toàn tiếng mèo kêu ai oán. Thế nhưng, không biết từ lúc nào, âm thanh đó dần xa, như có ai thì thầm bên tai trấn an. Cô ta dần bình tĩnh lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một cơn đau nhức kịch liệt khiến Triệu Song giật mình bật dậy.
"Triệu Song! Mặt cậu... mặt cậu bị sao vậy?!"
Giọng bạn cùng phòng kinh hãi vang lên khiến cô ta sững người. Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng, Triệu Song lập tức lao xuống giường, cầm gương soi.
Vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu, cô ta há hốc miệng, sắc mặt tái nhợt.
Cả khuôn mặt cô ta, trong một đêm bị nấm phủ kín, từng mảng nấm loang lổ đáng sợ, nhìn vừa ghê rợn vừa buồn nôn.
Một bạn cùng phòng cẩn thận bước lên nhìn kỹ, cau mày nói:
"Hình như là nấm mèo... Cậu nuôi mèo sao? Tại sao lại bị thế này? Hơn nữa tối qua vẫn bình thường mà, sao một đêm lại nghiêm trọng vậy? Kỳ lạ quá! Cậu mau tới bệnh viện kiểm tra đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro