Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 259
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Hoắc Uyển bưng món cuối ra bàn, thuận miệng hỏi:
“Thật sự có ma sao?”
“Trên đời này làm gì có nhiều ma quỷ như vậy ạ.” Lê Vấn Bắc cười cười. “Có khi nào là công ty đối thủ giở trò quấy phá không?”
Lê Thanh Thanh chớp mắt:
“Chuyện này thì chưa chắc đâu. Thời buổi này ma quỷ nhiều lắm, chẳng qua anh chưa từng gặp mà thôi!”
Lê Vấn Bắc hừ một tiếng, giọng trêu chọc:
“Em gặp rồi chắc?”
“Đương nhiên! Em còn gặp nhiều nữa là đằng khác!” Lê Thanh Thanh xắn tay áo, chuẩn bị khoác lác một phen về bạn cùng phòng thần bí của mình, nhưng vừa nhìn sang đã thấy Lê Dịch Nam nháy mắt cảnh cáo.
Lê Vấn Bắc nhướng mày:
“Sao không nói nữa? Tiếp tục đi chứ! Bạn cùng phòng của em mới nhiêu tuổi mà đã là Huyền Sư, còn gặp ma các kiểu? Tiếp tục khoác lác đi, anh đang chờ xem tối nay trên trời có mấy con trâu bay qua này.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi:
“Không nói nữa! Dù sao anh cũng chẳng tin trên đời có ma.”
Bất ngờ, Hoắc Uyển nhẹ giọng lên tiếng:
“Mẹ thì tin.”
Cả bàn cơm khựng lại.
Lê Thanh Thanh kinh ngạc:
“Mẹ, không phải mẹ theo thuyết vô thần sao? Sao đột nhiên lại có hứng thú với mấy chuyện này?”
Hoắc Uyển xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng:
“Không phải, mẹ tin vào khoa học, nhưng cũng tin thế gian này có quỷ thần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bà ấy nhẹ nhàng kể lại:
“Mẹ nhớ lúc trước khi sinh con, mẹ gặp khó sinh, đã tưởng như mình không qua khỏi. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, trong bụng mẹ dường như có một dòng sức mạnh thần kỳ chống đỡ, giúp mẹ sinh con ra an toàn.”
Lê Vấn Bắc “chậc” một tiếng:
“Mẹ, đó là do ý chí kiên cường của mẹ thôi. Mẹ quá muốn có con gái nên liều mạng hơi thở cuối cùng, rồi sinh ra ảo giác.”
Hoắc Uyển chỉ mỉm cười.
Không phải vậy.
Bà nhớ rất rõ. Khi đó bà đang đứng giữa ranh giới sống chết, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Bà thấy trên trần nhà màu trắng của phòng sinh bỗng phủ kín một màu xanh lục, mùi nước sát trùng trong không khí cũng biến mất, thay vào đó là hương thơm cỏ xanh sau cơn mưa.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Bữa tối trong nhà họ Lê diễn ra trong bầu không khí ấm áp. Lê Trung Đình thong thả gắp đồ ăn cho vợ, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ:
“Có lẽ do chuyên ngành của Thanh Thanh ít tiết, quá nhàn rỗi nên mới ngày ngày nghĩ ra mấy chuyện linh tinh. Hôm nay còn làm anh trai con bé kích động đến mức chạy về công ty nói anh có con riêng. Nếu không phải đứa bé kia cũng lớn rồi, anh thật sự muốn đánh nó một trận.”
Lê Thanh Thanh trợn tròn mắt, không ngờ ba mình lại thẳng thừng đến thế. Đây là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao?
Hoắc Uyển bật cười khúc khích, nhẹ nhàng trách cứ: “Đúng là linh tinh thật. Thanh Thanh, không thể hoài nghi ba con như vậy được.”
Lê Thanh Thanh ấm ức: “Con không có! Nhưng bạn cùng phòng của con thực sự rất giống con hồi trước!”
Hoắc Uyển chỉ cười, thái độ bình thản giống như đã sớm đoán trước được. Bà nhẹ giọng giải thích: “Trên đời này, chuyện người giống người đâu có hiếm. Chẳng lẽ vì thế mà nói người ta là con riêng của ba con sao?”
“Không phải vậy đâu mẹ! Mẹ không biết chứ, cô ấy không chỉ giống, mà là giống y như đúc!” Lê Thanh Thanh nhấn mạnh, đôi mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Hoắc Uyển lắc đầu cười, múc cho con gái một bát canh: “Được rồi, được rồi. Nếu con cảm thấy thế, vậy thì có thể mời cô bé đó về nhà chơi một lần, để mẹ xem rốt cuộc là giống đến mức nào. Biết đâu cô bé ấy là con gái đời trước của mẹ cũng nên.”
Lê Thanh Thanh vừa nghe vậy, mắt liền sáng lên. Đúng rồi! Nếu không phải em gái ruột, vậy nhận làm con nuôi cũng được mà! Nghĩ đến đây, cô nàng càng thêm vui vẻ, nụ cười trên môi nở rộ.
Lê Vấn Bắc nhìn bộ dạng phấn khích của em gái, không nhịn được chen lời: “Anh thấy bạn cùng phòng của em hơi kỳ lạ đấy. Người thì trông giống em, người thì lại là Huyền Sư, có phải quá trùng hợp rồi không?”
Lê Thanh Thanh liếc anh trai một cái, lườm nguýt: “Anh không cần não có thể quyên góp ra ngoài. Kẻ ngốc cũng nghe ra được em đang nói về cùng một người mà, hiểu chưa?”
Lê Vấn Bắc: “…”
“Thật sự có ma sao?”
“Trên đời này làm gì có nhiều ma quỷ như vậy ạ.” Lê Vấn Bắc cười cười. “Có khi nào là công ty đối thủ giở trò quấy phá không?”
Lê Thanh Thanh chớp mắt:
“Chuyện này thì chưa chắc đâu. Thời buổi này ma quỷ nhiều lắm, chẳng qua anh chưa từng gặp mà thôi!”
Lê Vấn Bắc hừ một tiếng, giọng trêu chọc:
“Em gặp rồi chắc?”
“Đương nhiên! Em còn gặp nhiều nữa là đằng khác!” Lê Thanh Thanh xắn tay áo, chuẩn bị khoác lác một phen về bạn cùng phòng thần bí của mình, nhưng vừa nhìn sang đã thấy Lê Dịch Nam nháy mắt cảnh cáo.
Lê Vấn Bắc nhướng mày:
“Sao không nói nữa? Tiếp tục đi chứ! Bạn cùng phòng của em mới nhiêu tuổi mà đã là Huyền Sư, còn gặp ma các kiểu? Tiếp tục khoác lác đi, anh đang chờ xem tối nay trên trời có mấy con trâu bay qua này.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi:
“Không nói nữa! Dù sao anh cũng chẳng tin trên đời có ma.”
Bất ngờ, Hoắc Uyển nhẹ giọng lên tiếng:
“Mẹ thì tin.”
Cả bàn cơm khựng lại.
Lê Thanh Thanh kinh ngạc:
“Mẹ, không phải mẹ theo thuyết vô thần sao? Sao đột nhiên lại có hứng thú với mấy chuyện này?”
Hoắc Uyển xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng:
“Không phải, mẹ tin vào khoa học, nhưng cũng tin thế gian này có quỷ thần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bà ấy nhẹ nhàng kể lại:
“Mẹ nhớ lúc trước khi sinh con, mẹ gặp khó sinh, đã tưởng như mình không qua khỏi. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, trong bụng mẹ dường như có một dòng sức mạnh thần kỳ chống đỡ, giúp mẹ sinh con ra an toàn.”
Lê Vấn Bắc “chậc” một tiếng:
“Mẹ, đó là do ý chí kiên cường của mẹ thôi. Mẹ quá muốn có con gái nên liều mạng hơi thở cuối cùng, rồi sinh ra ảo giác.”
Hoắc Uyển chỉ mỉm cười.
Không phải vậy.
Bà nhớ rất rõ. Khi đó bà đang đứng giữa ranh giới sống chết, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Bà thấy trên trần nhà màu trắng của phòng sinh bỗng phủ kín một màu xanh lục, mùi nước sát trùng trong không khí cũng biến mất, thay vào đó là hương thơm cỏ xanh sau cơn mưa.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Bữa tối trong nhà họ Lê diễn ra trong bầu không khí ấm áp. Lê Trung Đình thong thả gắp đồ ăn cho vợ, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ:
“Có lẽ do chuyên ngành của Thanh Thanh ít tiết, quá nhàn rỗi nên mới ngày ngày nghĩ ra mấy chuyện linh tinh. Hôm nay còn làm anh trai con bé kích động đến mức chạy về công ty nói anh có con riêng. Nếu không phải đứa bé kia cũng lớn rồi, anh thật sự muốn đánh nó một trận.”
Lê Thanh Thanh trợn tròn mắt, không ngờ ba mình lại thẳng thừng đến thế. Đây là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao?
Hoắc Uyển bật cười khúc khích, nhẹ nhàng trách cứ: “Đúng là linh tinh thật. Thanh Thanh, không thể hoài nghi ba con như vậy được.”
Lê Thanh Thanh ấm ức: “Con không có! Nhưng bạn cùng phòng của con thực sự rất giống con hồi trước!”
Hoắc Uyển chỉ cười, thái độ bình thản giống như đã sớm đoán trước được. Bà nhẹ giọng giải thích: “Trên đời này, chuyện người giống người đâu có hiếm. Chẳng lẽ vì thế mà nói người ta là con riêng của ba con sao?”
“Không phải vậy đâu mẹ! Mẹ không biết chứ, cô ấy không chỉ giống, mà là giống y như đúc!” Lê Thanh Thanh nhấn mạnh, đôi mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Hoắc Uyển lắc đầu cười, múc cho con gái một bát canh: “Được rồi, được rồi. Nếu con cảm thấy thế, vậy thì có thể mời cô bé đó về nhà chơi một lần, để mẹ xem rốt cuộc là giống đến mức nào. Biết đâu cô bé ấy là con gái đời trước của mẹ cũng nên.”
Lê Thanh Thanh vừa nghe vậy, mắt liền sáng lên. Đúng rồi! Nếu không phải em gái ruột, vậy nhận làm con nuôi cũng được mà! Nghĩ đến đây, cô nàng càng thêm vui vẻ, nụ cười trên môi nở rộ.
Lê Vấn Bắc nhìn bộ dạng phấn khích của em gái, không nhịn được chen lời: “Anh thấy bạn cùng phòng của em hơi kỳ lạ đấy. Người thì trông giống em, người thì lại là Huyền Sư, có phải quá trùng hợp rồi không?”
Lê Thanh Thanh liếc anh trai một cái, lườm nguýt: “Anh không cần não có thể quyên góp ra ngoài. Kẻ ngốc cũng nghe ra được em đang nói về cùng một người mà, hiểu chưa?”
Lê Vấn Bắc: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro