Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 159
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Vương Kha Nhiên lảo đảo lùi một bước.
Con rắn khổng lồ cũng theo sát, giữ nguyên khoảng cách một mét như thể có một rào cản vô hình.
Nó không tấn công. Không phải vì không muốn, mà là không thể đến gần anh ta sao?
Vương Kha Nhiên cố gắng trấn tĩnh, ép bộ não đang hỗn loạn của mình suy nghĩ. Chợt nhớ ra thứ gì đó, anh ta run rẩy thò tay vào túi, lôi ra một lá bùa đuổi côn trùng.
Vừa thấy lá bùa, con rắn lập tức lùi lại!
Có tác dụng thật!
Niềm vui như bùng nổ trong lòng, Vương Kha Nhiên nín thở đứng dậy, cầm lá bùa bước về phía trước.
Con rắn khổng lồ tiếp tục lùi thêm một mét.
Vương Kha Nhiên bạo dạn hơn, giơ lá bùa lên quát lớn: "Mau cút đi! Không đi thì tao sẽ gọi người đến g.i.ế.c mày đấy!"
Con rắn có vẻ do dự. Nó giằng co hai giây, cuối cùng uốn mình chui vào bụi cỏ, biến mất không dấu vết.
Cơ thể Vương Kha Nhiên như nhũn ra, anh ta suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
"Hê! Lê Kiến Mộc đúng là đỉnh thật!" Hà Tiến chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, kinh hô: "Cô ấy nói là bùa đuổi côn trùng, ai ngờ ngay cả rắn cũng đuổi được! Không được, tôi phải tìm cô ấy mua một cái!"
Mấy nam sinh xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay Vương Kha Nhiên, bàn tán xôn xao.
"Có phải lá bùa đuổi côn trùng mà bọn lớp 1 bán không?"
"Đúng đấy! 200 tệ một lá, nhưng mấy cậu thấy rồi đấy, đáng giá quá còn gì!" Hà Tiến hăng hái nói, nhưng lại tiếc nuối thở dài: "Chỉ có lớp số 1 mới có, chứ bọn tôi muốn mua cũng không có cửa!"
Mấy nam sinh nhìn nhau cười, ý tứ trong mắt quá rõ ràng.
Người khác không mua được, nhưng không có nghĩa là bọn họ cũng vậy.
Chỉ cần có tiền, chuyện gì mà chẳng làm được?
Chiều hôm đó, bọn họ dùng giá cao để mua được vài lá bùa từ lớp số 1.
Dù đã tận mắt chứng kiến tác dụng của nó, nhưng mấy người vẫn muốn tự mình thử nghiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Sau khi kết thúc huấn luyện, năm người không buồn ăn tối, lập tức rời khỏi quân doanh.
Từ đó, không ai còn thấy bọn họ quay về nữa.
Lúc đầu, mọi người không để ý, nghĩ rằng bọn họ chỉ đi tham quan quân doanh theo lời huấn luyện viên.
Nhưng đến tối, khi điểm danh trước giờ tắt đèn, mới phát hiện năm người kia mất tích.
Tính ra, đã hơn bốn tiếng trôi qua kể từ lần cuối có người nhìn thấy họ.
Huấn luyện viên lo lắng xảy ra chuyện, lập tức bảo lớp trưởng các lớp gửi tin nhắn tìm người.
Trong nhóm chat lớp số 1, Trương Văn Tĩnh gõ nhanh một dòng tin:
[Chiều nay có ai từng gặp năm sinh viên này không? Nếu có, nhắn tin riêng cho tôi.]
Nhắn xong, cô ấy cũng không quan tâm nữa.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Trịnh Linh vừa lau tóc vừa tò mò hỏi: "Lớp nào mất tích vậy? Không phải người bên quản lý chúng ta chứ?"
"Không, sinh viên lớp quốc tế." Trương Văn Tĩnh bĩu môi: "Toàn mấy cậu ấm con nhà giàu, to gan lớn mật, coi thường huấn luyện viên, lúc nào cũng nghĩ binh lính chỉ là mấy kẻ bán sức. 80% là lại trốn đi chơi rồi."
Đại học Bắc Thành tuy là nơi hội tụ tinh anh, nhưng không phải ai cũng là tinh anh thực sự.
Lúc nào cũng có một số nhị thế tổ, dựa vào tiền tài và quan hệ mà ngồi lên vị trí cao.
Ví dụ như năm người mất tích hôm nay.
Mà kiểu người này, xưa nay không sợ trời, không sợ đất, chỉ thích gây chuyện.
Chạy loạn trong quân doanh thế này, thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Trương Văn Tĩnh vốn nghĩ chuyện này không liên quan gì đến lớp mình, nhưng không ngờ sau khi gửi tin nhắn vào nhóm, lập tức có người nhắn tin riêng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng báo tin: Chiều nay, chính họ đã bán lá bùa đuổi côn trùng cho năm sinh viên mất tích.
Trương Văn Tĩnh nghẹn lời.
Cô bật cười, giọng đầy bất đắc dĩ: "Thật sự phục bọn họ luôn! Biết bao người ngoài kia muốn mua bùa của Huyền Sư chân chính, Tiểu Lê bán cho bọn họ với giá 200 tệ đã là nể tình bạn học rồi, vậy mà còn lật tay bán lại kiếm lời nữa chứ!"
Con rắn khổng lồ cũng theo sát, giữ nguyên khoảng cách một mét như thể có một rào cản vô hình.
Nó không tấn công. Không phải vì không muốn, mà là không thể đến gần anh ta sao?
Vương Kha Nhiên cố gắng trấn tĩnh, ép bộ não đang hỗn loạn của mình suy nghĩ. Chợt nhớ ra thứ gì đó, anh ta run rẩy thò tay vào túi, lôi ra một lá bùa đuổi côn trùng.
Vừa thấy lá bùa, con rắn lập tức lùi lại!
Có tác dụng thật!
Niềm vui như bùng nổ trong lòng, Vương Kha Nhiên nín thở đứng dậy, cầm lá bùa bước về phía trước.
Con rắn khổng lồ tiếp tục lùi thêm một mét.
Vương Kha Nhiên bạo dạn hơn, giơ lá bùa lên quát lớn: "Mau cút đi! Không đi thì tao sẽ gọi người đến g.i.ế.c mày đấy!"
Con rắn có vẻ do dự. Nó giằng co hai giây, cuối cùng uốn mình chui vào bụi cỏ, biến mất không dấu vết.
Cơ thể Vương Kha Nhiên như nhũn ra, anh ta suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
"Hê! Lê Kiến Mộc đúng là đỉnh thật!" Hà Tiến chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, kinh hô: "Cô ấy nói là bùa đuổi côn trùng, ai ngờ ngay cả rắn cũng đuổi được! Không được, tôi phải tìm cô ấy mua một cái!"
Mấy nam sinh xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay Vương Kha Nhiên, bàn tán xôn xao.
"Có phải lá bùa đuổi côn trùng mà bọn lớp 1 bán không?"
"Đúng đấy! 200 tệ một lá, nhưng mấy cậu thấy rồi đấy, đáng giá quá còn gì!" Hà Tiến hăng hái nói, nhưng lại tiếc nuối thở dài: "Chỉ có lớp số 1 mới có, chứ bọn tôi muốn mua cũng không có cửa!"
Mấy nam sinh nhìn nhau cười, ý tứ trong mắt quá rõ ràng.
Người khác không mua được, nhưng không có nghĩa là bọn họ cũng vậy.
Chỉ cần có tiền, chuyện gì mà chẳng làm được?
Chiều hôm đó, bọn họ dùng giá cao để mua được vài lá bùa từ lớp số 1.
Dù đã tận mắt chứng kiến tác dụng của nó, nhưng mấy người vẫn muốn tự mình thử nghiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Sau khi kết thúc huấn luyện, năm người không buồn ăn tối, lập tức rời khỏi quân doanh.
Từ đó, không ai còn thấy bọn họ quay về nữa.
Lúc đầu, mọi người không để ý, nghĩ rằng bọn họ chỉ đi tham quan quân doanh theo lời huấn luyện viên.
Nhưng đến tối, khi điểm danh trước giờ tắt đèn, mới phát hiện năm người kia mất tích.
Tính ra, đã hơn bốn tiếng trôi qua kể từ lần cuối có người nhìn thấy họ.
Huấn luyện viên lo lắng xảy ra chuyện, lập tức bảo lớp trưởng các lớp gửi tin nhắn tìm người.
Trong nhóm chat lớp số 1, Trương Văn Tĩnh gõ nhanh một dòng tin:
[Chiều nay có ai từng gặp năm sinh viên này không? Nếu có, nhắn tin riêng cho tôi.]
Nhắn xong, cô ấy cũng không quan tâm nữa.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Trịnh Linh vừa lau tóc vừa tò mò hỏi: "Lớp nào mất tích vậy? Không phải người bên quản lý chúng ta chứ?"
"Không, sinh viên lớp quốc tế." Trương Văn Tĩnh bĩu môi: "Toàn mấy cậu ấm con nhà giàu, to gan lớn mật, coi thường huấn luyện viên, lúc nào cũng nghĩ binh lính chỉ là mấy kẻ bán sức. 80% là lại trốn đi chơi rồi."
Đại học Bắc Thành tuy là nơi hội tụ tinh anh, nhưng không phải ai cũng là tinh anh thực sự.
Lúc nào cũng có một số nhị thế tổ, dựa vào tiền tài và quan hệ mà ngồi lên vị trí cao.
Ví dụ như năm người mất tích hôm nay.
Mà kiểu người này, xưa nay không sợ trời, không sợ đất, chỉ thích gây chuyện.
Chạy loạn trong quân doanh thế này, thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Trương Văn Tĩnh vốn nghĩ chuyện này không liên quan gì đến lớp mình, nhưng không ngờ sau khi gửi tin nhắn vào nhóm, lập tức có người nhắn tin riêng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng báo tin: Chiều nay, chính họ đã bán lá bùa đuổi côn trùng cho năm sinh viên mất tích.
Trương Văn Tĩnh nghẹn lời.
Cô bật cười, giọng đầy bất đắc dĩ: "Thật sự phục bọn họ luôn! Biết bao người ngoài kia muốn mua bùa của Huyền Sư chân chính, Tiểu Lê bán cho bọn họ với giá 200 tệ đã là nể tình bạn học rồi, vậy mà còn lật tay bán lại kiếm lời nữa chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro