Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 148
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Dứt lời, ông quay lưng đi vào bên trong bàn bạc, để lại một đám sinh viên mệt mỏi nằm bẹp xuống đất như cá chết.
"Mệt c.h.ế.t mất!"
"Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi!"
"Cậu đừng nói nữa, quân khu chọn địa điểm này đúng là không tệ, không khí mát mẻ hơn hẳn ở trường học."
Lê Kiến Mộc nghe vậy thì liếc nhìn người vừa lên tiếng.
Không phải vì không khí nơi đây tốt mà họ chọn xây quân khu ở đây. Thực chất, sau khi xây dựng quân khu, họ đã bố trí một trận pháp, khiến linh khí nơi này nồng đậm hơn những khu vực khác. Người thường không cảm nhận được điều đó, chỉ đơn giản thấy không khí trong lành, thậm chí nghĩ là do thảm thực vật xanh tốt xung quanh.
Trận pháp này lấy toàn bộ đại viện làm trung tâm, tập trung linh khí cả ngọn núi, bao trùm luôn sân huấn luyện.
Lê Kiến Mộc quan sát xung quanh, nghiêm túc phân tích, trong lòng vừa vui mừng lại vừa trầm ngâm.
Trận pháp này được hình thành chưa lâu, tối đa khoảng hai mươi năm, hơn nữa còn có dấu vết được gia cố thêm vài năm gần đây. Điều đó chứng tỏ chính phủ không xem huyền học là phong kiến mê tín. Ngược lại, họ còn hợp tác với giới huyền học.
Chỉ có điều, đây chỉ là một trận pháp cơ bản. Quân đội là lực lượng nòng cốt của quốc gia, vậy mà họ cũng chỉ sử dụng trận pháp sơ cấp nhất, điều này chứng tỏ giới huyền học hiện nay đang suy tàn đến mức nào.
Lê Kiến Mộc thầm than. Dù thời đại có xuống dốc thế nào, huyền học cũng không thể suy yếu đến vậy. Rốt cuộc, sau một nghìn năm kể từ khi cô độ kiếp thất bại, thế gian đã trải qua những biến động gì?
Bỗng nhiên—
"Tê! Ngứa quá!"
"Ôi trời ơi! Nhiều muỗi quá!"
"Không hổ là trên núi, muỗi ở đây còn to hơn ở trường!"
"Đừng ngồi nữa, đứng dậy mau! Ôi mẹ ơi, trong bụi cỏ có cả côn trùng!"
Tiếng kêu la kinh hãi vang lên khắp nơi. Các tân sinh viên đang thả lỏng người trên cỏ bỗng nhảy dựng lên, đội ngũ lập tức rối loạn.
Huấn luyện viên nghe thấy tiếng ồn ào, lập tức cau mày bước tới.
"Gào cái gì mà gào? Đây là quân khu, giữ trật tự!"
"Huấn luyện viên, có côn trùng!"
"Chỉ là vài con côn trùng thôi mà làm ầm ĩ cái gì? Ngày mai luyện tập trên bãi cỏ, sâu còn nhiều hơn nữa, đủ cho cậu xào một đĩa luôn đấy!" Huấn luyện viên khoanh tay, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Quả nhiên, trong đám sinh viên vang lên những tiếng than vãn đầy tuyệt vọng.
Mấy cô gái trong phòng ký túc xá 302 liếc nhìn nhau, không nhịn được mà cười.
"Bùa của Tiểu Lê đúng là có tác dụng thật, ngồi từ nãy giờ mà mình chẳng bị con muỗi nào cắn!" Trịnh Linh đắc ý khoanh tay.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Một nữ sinh ngồi gần đó nghe vậy, lập tức quay sang tò mò hỏi:
"Bùa gì thế? Giống cao đuổi muỗi à? Cậu cho mình ít được không? Da mình dễ dị ứng lắm, bị muỗi cắn là sưng đỏ ngay!"
Vừa nói, cô ấy vừa kéo tay áo lên, lộ ra mấy vết muỗi cắn sưng tấy trên làn da trắng nõn, xung quanh còn bị gãi đến mức đỏ rực.
Trịnh Linh hếch cằm đầy tự hào.
"Là bùa đuổi côn trùng do Tiểu Lê vẽ, cậu nghe bao giờ chưa? Dán lên người là muỗi tự động tránh xa, không dám đến gần, lợi hại lắm!"
"Cái gì? Bùa chú á? Chẳng phải mấy thứ này là phong kiến mê tín sao?"
Trịnh Linh lập tức xụ mặt, phản bác ngay:
"Cậu nói gì thế? Hãm hại lừa đảo mới là phong kiến mê tín! Tiểu Lê nhà bọn mình là đại sư chân chính đấy! Cậu nhìn xem, vừa rồi mình với Lê Thanh Thanh ngồi ngay cạnh cậu, sao hai bọn mình không bị muỗi cắn? Chính là nhờ có bùa đuổi côn trùng của Tiểu Lê!"
Nữ sinh kia bán tín bán nghi.
"Thật sự thần kỳ đến vậy sao? Cho mình xem thử đi!"
Những bạn học xung quanh nghe thấy cũng tò mò, nhao nhao lại gần xem, thuận tiện bàn luận về huyền học.
Trịnh Linh vốn là người sôi nổi, thấy vậy lại càng hào hứng hơn, không chút do dự tháo bùa đuổi côn trùng đang đeo trên cổ ra khoe.
"Đây đây, nhìn đi! Còn đây là bùa bình an nữa, lợi hại hơn cả bùa đuổi côn trùng! Để mình kể cho các cậu nghe..."
Cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể một câu chuyện vừa huyền ảo vừa ly kỳ, càng nói càng hăng say.
Đám sinh viên xung quanh như bị cuốn vào câu chuyện, ánh mắt đầy tò mò và hứng thú.
Còn Lê Kiến Mộc – chủ nhân của những lá bùa – chỉ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, khóe môi khẽ giật.
Thổi phồng hơi quá rồi đấy...
Lê Thanh Thanh bật cười, ghé sát Lê Kiến Mộc, trêu ghẹo:
"Nhìn cái vẻ đắc ý của cô ấy kìa, cứ như chính mình vẽ ra bùa chú ấy! Đúng là hư vinh!"
"Mệt c.h.ế.t mất!"
"Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi!"
"Cậu đừng nói nữa, quân khu chọn địa điểm này đúng là không tệ, không khí mát mẻ hơn hẳn ở trường học."
Lê Kiến Mộc nghe vậy thì liếc nhìn người vừa lên tiếng.
Không phải vì không khí nơi đây tốt mà họ chọn xây quân khu ở đây. Thực chất, sau khi xây dựng quân khu, họ đã bố trí một trận pháp, khiến linh khí nơi này nồng đậm hơn những khu vực khác. Người thường không cảm nhận được điều đó, chỉ đơn giản thấy không khí trong lành, thậm chí nghĩ là do thảm thực vật xanh tốt xung quanh.
Trận pháp này lấy toàn bộ đại viện làm trung tâm, tập trung linh khí cả ngọn núi, bao trùm luôn sân huấn luyện.
Lê Kiến Mộc quan sát xung quanh, nghiêm túc phân tích, trong lòng vừa vui mừng lại vừa trầm ngâm.
Trận pháp này được hình thành chưa lâu, tối đa khoảng hai mươi năm, hơn nữa còn có dấu vết được gia cố thêm vài năm gần đây. Điều đó chứng tỏ chính phủ không xem huyền học là phong kiến mê tín. Ngược lại, họ còn hợp tác với giới huyền học.
Chỉ có điều, đây chỉ là một trận pháp cơ bản. Quân đội là lực lượng nòng cốt của quốc gia, vậy mà họ cũng chỉ sử dụng trận pháp sơ cấp nhất, điều này chứng tỏ giới huyền học hiện nay đang suy tàn đến mức nào.
Lê Kiến Mộc thầm than. Dù thời đại có xuống dốc thế nào, huyền học cũng không thể suy yếu đến vậy. Rốt cuộc, sau một nghìn năm kể từ khi cô độ kiếp thất bại, thế gian đã trải qua những biến động gì?
Bỗng nhiên—
"Tê! Ngứa quá!"
"Ôi trời ơi! Nhiều muỗi quá!"
"Không hổ là trên núi, muỗi ở đây còn to hơn ở trường!"
"Đừng ngồi nữa, đứng dậy mau! Ôi mẹ ơi, trong bụi cỏ có cả côn trùng!"
Tiếng kêu la kinh hãi vang lên khắp nơi. Các tân sinh viên đang thả lỏng người trên cỏ bỗng nhảy dựng lên, đội ngũ lập tức rối loạn.
Huấn luyện viên nghe thấy tiếng ồn ào, lập tức cau mày bước tới.
"Gào cái gì mà gào? Đây là quân khu, giữ trật tự!"
"Huấn luyện viên, có côn trùng!"
"Chỉ là vài con côn trùng thôi mà làm ầm ĩ cái gì? Ngày mai luyện tập trên bãi cỏ, sâu còn nhiều hơn nữa, đủ cho cậu xào một đĩa luôn đấy!" Huấn luyện viên khoanh tay, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Quả nhiên, trong đám sinh viên vang lên những tiếng than vãn đầy tuyệt vọng.
Mấy cô gái trong phòng ký túc xá 302 liếc nhìn nhau, không nhịn được mà cười.
"Bùa của Tiểu Lê đúng là có tác dụng thật, ngồi từ nãy giờ mà mình chẳng bị con muỗi nào cắn!" Trịnh Linh đắc ý khoanh tay.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Một nữ sinh ngồi gần đó nghe vậy, lập tức quay sang tò mò hỏi:
"Bùa gì thế? Giống cao đuổi muỗi à? Cậu cho mình ít được không? Da mình dễ dị ứng lắm, bị muỗi cắn là sưng đỏ ngay!"
Vừa nói, cô ấy vừa kéo tay áo lên, lộ ra mấy vết muỗi cắn sưng tấy trên làn da trắng nõn, xung quanh còn bị gãi đến mức đỏ rực.
Trịnh Linh hếch cằm đầy tự hào.
"Là bùa đuổi côn trùng do Tiểu Lê vẽ, cậu nghe bao giờ chưa? Dán lên người là muỗi tự động tránh xa, không dám đến gần, lợi hại lắm!"
"Cái gì? Bùa chú á? Chẳng phải mấy thứ này là phong kiến mê tín sao?"
Trịnh Linh lập tức xụ mặt, phản bác ngay:
"Cậu nói gì thế? Hãm hại lừa đảo mới là phong kiến mê tín! Tiểu Lê nhà bọn mình là đại sư chân chính đấy! Cậu nhìn xem, vừa rồi mình với Lê Thanh Thanh ngồi ngay cạnh cậu, sao hai bọn mình không bị muỗi cắn? Chính là nhờ có bùa đuổi côn trùng của Tiểu Lê!"
Nữ sinh kia bán tín bán nghi.
"Thật sự thần kỳ đến vậy sao? Cho mình xem thử đi!"
Những bạn học xung quanh nghe thấy cũng tò mò, nhao nhao lại gần xem, thuận tiện bàn luận về huyền học.
Trịnh Linh vốn là người sôi nổi, thấy vậy lại càng hào hứng hơn, không chút do dự tháo bùa đuổi côn trùng đang đeo trên cổ ra khoe.
"Đây đây, nhìn đi! Còn đây là bùa bình an nữa, lợi hại hơn cả bùa đuổi côn trùng! Để mình kể cho các cậu nghe..."
Cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể một câu chuyện vừa huyền ảo vừa ly kỳ, càng nói càng hăng say.
Đám sinh viên xung quanh như bị cuốn vào câu chuyện, ánh mắt đầy tò mò và hứng thú.
Còn Lê Kiến Mộc – chủ nhân của những lá bùa – chỉ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, khóe môi khẽ giật.
Thổi phồng hơi quá rồi đấy...
Lê Thanh Thanh bật cười, ghé sát Lê Kiến Mộc, trêu ghẹo:
"Nhìn cái vẻ đắc ý của cô ấy kìa, cứ như chính mình vẽ ra bùa chú ấy! Đúng là hư vinh!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro