Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 144
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Buổi đại hội kéo dài đến tận chín giờ tối mới kết thúc.
Ngoại trừ Trương Văn Tĩnh phải đi cùng cán bộ lớp chuẩn bị vài thứ, Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt cùng Lê Kiến Mộc về ký túc xá.
Trên đường đi, Trịnh Linh không từ bỏ ý định, tiếp tục dò hỏi:
"Vậy rốt cuộc cậu đã làm gì mà khiến Lê Thanh Thanh tức giận đến thế? Chắc bây giờ cô ấy đang ngồi trong phòng dỗi đây này! Kể trước cho bọn mình nghe đi, lát nữa nếu hai người cãi nhau, bọn mình còn biết đứng về phe ai!"
Lê Kiến Mộc: "…"
Cát Tân Nguyệt cũng lên tiếng:
"Tiểu Lê, mọi người đều là bạn cùng phòng, nếu có hiểu lầm gì, vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, cậu thấy sao?"
Lê Kiến Mộc dừng bước lại.
Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt tưởng cô sắp giải thích điều gì, nhưng lại thấy cô sờ bụng:
"Bây giờ căn tin còn đồ ăn không?"
Hai người: "…"
Sự thật chứng minh, căn tin không còn, nhưng quán ăn vặt trước cửa thì vẫn mở.
Lê Kiến Mộc mua hai phần sữa chua thủ công và một phần mì lạnh.
Trịnh Linh gọi mấy xiên thịt, còn Cát Tân Nguyệt không mua gì.
Ba người mang theo đồ ăn, trở về ký túc xá.
Cửa phòng 302 vừa mở ra, Lê Kiến Mộc lập tức cạn lời.
Lê Thanh Thanh đang dựa vào giá giường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía cửa. Biểu cảm trên mặt như viết rõ mấy chữ "Mình không vui".
Trịnh Linh giật mình, vỗ ngực: "Thanh Thanh, cậu làm gì thế? Dọa c.h.ế.t người ta mất!"
Lê Thanh Thanh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc.
Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh hai mặt nhìn nhau, không dám thở mạnh.
Lê Kiến Mộc không mảy may để ý, thản nhiên đi vào phòng.
Lê Thanh Thanh lập tức bước lên, chặn trước mặt cô, giọng đầy bức xúc:
"Giải thích!"
Lê Kiến Mộc nhướng mày: "Giải thích cái gì? Giải thích chuyện cậu theo dõi tôi nhiều lần à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Thanh Thanh nghẹn họng, giọng nói yếu đi vài phần:
"Nhưng… nhưng cậu cũng không thể quăng mình giữa đường như thế chứ! Chúng ta là bạn cùng phòng mà!"
Lê Kiến Mộc giơ hộp sữa chua trong tay lên: "Ăn không? Vị xoài."
Lê Thanh Thanh do dự, liếc hộp sữa chua một cái.
Đây là vị cô thích.
Là cố tình mua để lấy lòng cô sao? Để xin lỗi cô sao?
Biểu cảm của Lê Thanh Thanh hòa hoãn đi một chút.
Cô nhận lấy hộp sữa chua, hất cằm lên, nói với vẻ kiêu ngạo:
"Vậy mình không truy cứu chuyện này nữa!"
“Nhưng mà xe mình c.h.ế.t máy là do cậu làm đúng không? Đừng có chối, mình tận mắt thấy lá bùa vàng của cậu! Chính là cậu!”
Lê Kiến Mộc nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên: “Vẫn chưa cháy hết à?”
“Ồ, tuy bùa giấy của cậu cháy rất nhanh, nhưng đôi mắt mình sáng như tuyết, chỉ cần nhìn kỹ vài lần là nhận ra ngay…”
Lê Thanh Thanh chợt nhận ra ánh mắt đầy ý cười của đám bạn cùng phòng, vội vàng im bặt.
Cô ấy còn lâu mới quỳ rạp trên đất để nhìn!
“Dù sao cậu cũng làm hỏng xe nhà mình, cậu tính sao đây?”
Lê Kiến Mộc thản nhiên đưa hộp mì lạnh qua: “Chỉ có cái này thôi, còn hộp sữa chua kia mình muốn ăn.”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Thanh Thanh sững sờ, không thể tin nổi: “Cậu định dùng một phần mì lạnh để đổi lấy sự hòa bình giả tạo sao?”
“Không được à?” Lê Kiến Mộc chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Lê Thanh Thanh cạn lời, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm lấy hộp mì lạnh: “Vậy… cũng được.”
Lê Kiến Mộc khẽ cười, không nói gì.
Lê Thanh Thanh mang hộp mì về chỗ ngồi, vừa mở ra đã nhíu mày: “Sao lại là dầu ớt đỏ? Mình là người Bắc Thành, thích ăn tương vừng cơ mà!”
“Biết rồi, lần sau sẽ để ý.” Lê Kiến Mộc vẫn đang bận sắp xếp bàn học, không buồn quay đầu lại.
Lê Thanh Thanh lập tức bồi thêm một câu: “Vậy lần sau mua ở quán mì lạnh cuối phố sau đi, chỗ đó lâu năm, hương vị chuẩn nhất.”
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp: “Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi, hừ một tiếng.
Ngoại trừ Trương Văn Tĩnh phải đi cùng cán bộ lớp chuẩn bị vài thứ, Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt cùng Lê Kiến Mộc về ký túc xá.
Trên đường đi, Trịnh Linh không từ bỏ ý định, tiếp tục dò hỏi:
"Vậy rốt cuộc cậu đã làm gì mà khiến Lê Thanh Thanh tức giận đến thế? Chắc bây giờ cô ấy đang ngồi trong phòng dỗi đây này! Kể trước cho bọn mình nghe đi, lát nữa nếu hai người cãi nhau, bọn mình còn biết đứng về phe ai!"
Lê Kiến Mộc: "…"
Cát Tân Nguyệt cũng lên tiếng:
"Tiểu Lê, mọi người đều là bạn cùng phòng, nếu có hiểu lầm gì, vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, cậu thấy sao?"
Lê Kiến Mộc dừng bước lại.
Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt tưởng cô sắp giải thích điều gì, nhưng lại thấy cô sờ bụng:
"Bây giờ căn tin còn đồ ăn không?"
Hai người: "…"
Sự thật chứng minh, căn tin không còn, nhưng quán ăn vặt trước cửa thì vẫn mở.
Lê Kiến Mộc mua hai phần sữa chua thủ công và một phần mì lạnh.
Trịnh Linh gọi mấy xiên thịt, còn Cát Tân Nguyệt không mua gì.
Ba người mang theo đồ ăn, trở về ký túc xá.
Cửa phòng 302 vừa mở ra, Lê Kiến Mộc lập tức cạn lời.
Lê Thanh Thanh đang dựa vào giá giường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía cửa. Biểu cảm trên mặt như viết rõ mấy chữ "Mình không vui".
Trịnh Linh giật mình, vỗ ngực: "Thanh Thanh, cậu làm gì thế? Dọa c.h.ế.t người ta mất!"
Lê Thanh Thanh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc.
Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh hai mặt nhìn nhau, không dám thở mạnh.
Lê Kiến Mộc không mảy may để ý, thản nhiên đi vào phòng.
Lê Thanh Thanh lập tức bước lên, chặn trước mặt cô, giọng đầy bức xúc:
"Giải thích!"
Lê Kiến Mộc nhướng mày: "Giải thích cái gì? Giải thích chuyện cậu theo dõi tôi nhiều lần à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Thanh Thanh nghẹn họng, giọng nói yếu đi vài phần:
"Nhưng… nhưng cậu cũng không thể quăng mình giữa đường như thế chứ! Chúng ta là bạn cùng phòng mà!"
Lê Kiến Mộc giơ hộp sữa chua trong tay lên: "Ăn không? Vị xoài."
Lê Thanh Thanh do dự, liếc hộp sữa chua một cái.
Đây là vị cô thích.
Là cố tình mua để lấy lòng cô sao? Để xin lỗi cô sao?
Biểu cảm của Lê Thanh Thanh hòa hoãn đi một chút.
Cô nhận lấy hộp sữa chua, hất cằm lên, nói với vẻ kiêu ngạo:
"Vậy mình không truy cứu chuyện này nữa!"
“Nhưng mà xe mình c.h.ế.t máy là do cậu làm đúng không? Đừng có chối, mình tận mắt thấy lá bùa vàng của cậu! Chính là cậu!”
Lê Kiến Mộc nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên: “Vẫn chưa cháy hết à?”
“Ồ, tuy bùa giấy của cậu cháy rất nhanh, nhưng đôi mắt mình sáng như tuyết, chỉ cần nhìn kỹ vài lần là nhận ra ngay…”
Lê Thanh Thanh chợt nhận ra ánh mắt đầy ý cười của đám bạn cùng phòng, vội vàng im bặt.
Cô ấy còn lâu mới quỳ rạp trên đất để nhìn!
“Dù sao cậu cũng làm hỏng xe nhà mình, cậu tính sao đây?”
Lê Kiến Mộc thản nhiên đưa hộp mì lạnh qua: “Chỉ có cái này thôi, còn hộp sữa chua kia mình muốn ăn.”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Thanh Thanh sững sờ, không thể tin nổi: “Cậu định dùng một phần mì lạnh để đổi lấy sự hòa bình giả tạo sao?”
“Không được à?” Lê Kiến Mộc chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Lê Thanh Thanh cạn lời, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm lấy hộp mì lạnh: “Vậy… cũng được.”
Lê Kiến Mộc khẽ cười, không nói gì.
Lê Thanh Thanh mang hộp mì về chỗ ngồi, vừa mở ra đã nhíu mày: “Sao lại là dầu ớt đỏ? Mình là người Bắc Thành, thích ăn tương vừng cơ mà!”
“Biết rồi, lần sau sẽ để ý.” Lê Kiến Mộc vẫn đang bận sắp xếp bàn học, không buồn quay đầu lại.
Lê Thanh Thanh lập tức bồi thêm một câu: “Vậy lần sau mua ở quán mì lạnh cuối phố sau đi, chỗ đó lâu năm, hương vị chuẩn nhất.”
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp: “Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi, hừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro