Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 135
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Dù Vân Dật chỉ lớn hơn Lê Kiến Mộc vài tuổi, nhưng anh ta là đệ tử chính thống của Huyền Ý Môn, danh tiếng đã vang xa trong giới huyền học. So với một cô gái vô danh, rõ ràng ông ta cảm thấy tin tưởng Vân Dật hơn.
Theo quy tắc của giới huyền môn, một việc không thể nhờ hai chủ. Vì vậy, để tránh xấu hổ, Trương Siêu ho nhẹ, giả vờ không nhìn thấy Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc chỉ khẽ nhếch môi, không quá bận tâm. Cô quay đầu, tiếp tục quan sát khu đất mà Lưu Thủy Sinh định chọn để chuyển mộ.
Khoảng cách giữa hai khu đất không quá xa, phong thủy cũng tạm ổn, nhưng nhìn chung không có gì đặc biệt.
Từ tình hình hiện tại, đúng là khu nghĩa trang này không có vấn đề gì.
Vừa rồi, Lưu Thủy Sinh cũng nghe thấy những lời Vân Dật nói. Ông ta nhíu mày, ghé sát lại hỏi nhỏ:
"Đại sư, có thật đúng như lời vị tiên sinh kia nói không?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu nhẹ, giọng điềm đạm:
"Đúng, mà cũng không đúng."
Lưu Thủy Sinh hơi sững người:
"Ý đại sư là..."
"Chúng ta nên xem lại khu thứ hai."
Lưu Thủy Sinh không chút do dự, lập tức gật đầu:
"Được! Tôi nghe theo đại sư."
Nói rồi, ông ta xoay người định dẫn mọi người rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Đợi một lát."
Lê Kiến Mộc quay lại, chỉ thấy Vân Dật đang bước tới.
Lê Kiến Mộc và Lưu Thủy Sinh khẽ trao đổi với nhau, giọng nói đã cố gắng hạ thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thế nhưng, người tu hành có thính giác nhạy bén hơn người thường. Vân Dật vẫn nghe rõ từng chữ.
Anh ta chậm rãi quan sát Lê Kiến Mộc từ đầu đến chân, đôi mày hơi nhíu lại.
Cô gái này tuổi còn trẻ, dung mạo thanh tú, ánh mắt trong veo, toát lên vẻ linh động. Chỉ cần liếc nhìn một cái cũng khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nhưng dù có thế nào đi nữa, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng quanh người cô hoàn toàn không có linh khí.
Không thuộc về huyền môn, vậy chẳng phải là một kẻ lừa đảo sao?
Vân Dật thở dài thầm nghĩ. Những năm gần đây, người có thể chân chính nhập môn ngày càng ít, còn kẻ giả danh hành nghề thì nhiều vô số kể. Mười người thì tám kẻ là giả mạo, anh ta cũng đã quen với chuyện này.
Thế nhưng, một cô gái còn trẻ như vậy cũng đi lừa người, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Vân Dật dời sang Lưu Thủy Sinh.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉnh tề, bên cạnh còn có vài cấp dưới, nhìn qua là người không dễ đối phó. Nếu trực tiếp vạch trần cô ta ngay lúc này, e rằng kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Suy nghĩ trong chốc lát, Vân Dật nhẹ giọng hỏi:
"Cô gái nhỏ, tôi là Vân Dật, con cháu dòng chính của Huyền Ý Môn. Cô cũng là người trong huyền môn sao?"
Lê Kiến Mộc gật đầu, điềm nhiên đáp:
"Thanh Huyền Môn, Lê Kiến Mộc."
"Thanh Huyền Môn?" Vân Dật khẽ lặp lại, trong lòng nhanh chóng tìm kiếm thông tin. Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra môn phái nào như vậy.
Lần nữa thở dài, anh ta lên tiếng với giọng điệu đầy ẩn ý:
"Lê tiểu thư, thật không dám giấu diếm, trước khi đến đây, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng khu vực này. Đây là nơi có phong thủy tốt nhất. Nếu cô muốn giúp vị tiên sinh đây lựa chọn phần mộ tổ tiên, chi bằng cứ quyết định ở đây đi."
Lời nói của anh ta đã rất uyển chuyển.
Nếu đối phương biết điều, cô có thể thuận theo lời anh ta, giả vờ kiểm tra thêm một chút rồi đồng ý, xem như nể mặt nhau. Anh ta cũng sẽ không tiếp tục vạch trần, chỉ mong cô biết đường quay đầu, sau này đừng tiếp tục đi lừa người nữa.
Nhưng nếu vẫn cố chấp…
Vậy thì chẳng còn cách nào cứu vãn.
Theo quy tắc của giới huyền môn, một việc không thể nhờ hai chủ. Vì vậy, để tránh xấu hổ, Trương Siêu ho nhẹ, giả vờ không nhìn thấy Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc chỉ khẽ nhếch môi, không quá bận tâm. Cô quay đầu, tiếp tục quan sát khu đất mà Lưu Thủy Sinh định chọn để chuyển mộ.
Khoảng cách giữa hai khu đất không quá xa, phong thủy cũng tạm ổn, nhưng nhìn chung không có gì đặc biệt.
Từ tình hình hiện tại, đúng là khu nghĩa trang này không có vấn đề gì.
Vừa rồi, Lưu Thủy Sinh cũng nghe thấy những lời Vân Dật nói. Ông ta nhíu mày, ghé sát lại hỏi nhỏ:
"Đại sư, có thật đúng như lời vị tiên sinh kia nói không?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu nhẹ, giọng điềm đạm:
"Đúng, mà cũng không đúng."
Lưu Thủy Sinh hơi sững người:
"Ý đại sư là..."
"Chúng ta nên xem lại khu thứ hai."
Lưu Thủy Sinh không chút do dự, lập tức gật đầu:
"Được! Tôi nghe theo đại sư."
Nói rồi, ông ta xoay người định dẫn mọi người rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Đợi một lát."
Lê Kiến Mộc quay lại, chỉ thấy Vân Dật đang bước tới.
Lê Kiến Mộc và Lưu Thủy Sinh khẽ trao đổi với nhau, giọng nói đã cố gắng hạ thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thế nhưng, người tu hành có thính giác nhạy bén hơn người thường. Vân Dật vẫn nghe rõ từng chữ.
Anh ta chậm rãi quan sát Lê Kiến Mộc từ đầu đến chân, đôi mày hơi nhíu lại.
Cô gái này tuổi còn trẻ, dung mạo thanh tú, ánh mắt trong veo, toát lên vẻ linh động. Chỉ cần liếc nhìn một cái cũng khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nhưng dù có thế nào đi nữa, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng quanh người cô hoàn toàn không có linh khí.
Không thuộc về huyền môn, vậy chẳng phải là một kẻ lừa đảo sao?
Vân Dật thở dài thầm nghĩ. Những năm gần đây, người có thể chân chính nhập môn ngày càng ít, còn kẻ giả danh hành nghề thì nhiều vô số kể. Mười người thì tám kẻ là giả mạo, anh ta cũng đã quen với chuyện này.
Thế nhưng, một cô gái còn trẻ như vậy cũng đi lừa người, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Vân Dật dời sang Lưu Thủy Sinh.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉnh tề, bên cạnh còn có vài cấp dưới, nhìn qua là người không dễ đối phó. Nếu trực tiếp vạch trần cô ta ngay lúc này, e rằng kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Suy nghĩ trong chốc lát, Vân Dật nhẹ giọng hỏi:
"Cô gái nhỏ, tôi là Vân Dật, con cháu dòng chính của Huyền Ý Môn. Cô cũng là người trong huyền môn sao?"
Lê Kiến Mộc gật đầu, điềm nhiên đáp:
"Thanh Huyền Môn, Lê Kiến Mộc."
"Thanh Huyền Môn?" Vân Dật khẽ lặp lại, trong lòng nhanh chóng tìm kiếm thông tin. Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra môn phái nào như vậy.
Lần nữa thở dài, anh ta lên tiếng với giọng điệu đầy ẩn ý:
"Lê tiểu thư, thật không dám giấu diếm, trước khi đến đây, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng khu vực này. Đây là nơi có phong thủy tốt nhất. Nếu cô muốn giúp vị tiên sinh đây lựa chọn phần mộ tổ tiên, chi bằng cứ quyết định ở đây đi."
Lời nói của anh ta đã rất uyển chuyển.
Nếu đối phương biết điều, cô có thể thuận theo lời anh ta, giả vờ kiểm tra thêm một chút rồi đồng ý, xem như nể mặt nhau. Anh ta cũng sẽ không tiếp tục vạch trần, chỉ mong cô biết đường quay đầu, sau này đừng tiếp tục đi lừa người nữa.
Nhưng nếu vẫn cố chấp…
Vậy thì chẳng còn cách nào cứu vãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro