Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 120
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Dư Tiểu Ngư giật b.ắ.n người, theo phản xạ thốt lên một tiếng “Oa!”, quay đầu lại mới phát hiện chỉ là Tiêu Tề im lặng bật đèn pin trên điện thoại.
"Đội trưởng Tiêu! Anh làm tôi sợ muốn chết! Đột nhiên bật đèn làm gì?"
Nói rồi, anh ta còn cười cười, ra vẻ đắc ý:
"Không lẽ… Đội trưởng Tiêu sợ tối?"
Tiêu Tề không trả lời câu nói đùa vô nghĩa đó. Anh nhìn cột sáng của đèn pin, chậm rãi nói:
"Sương mù bay."
"Cái gì?"
Dư Tiểu Ngư sửng sốt, lập tức bật đèn pin trên điện thoại của mình.
Ánh sáng quét qua xung quanh, chiếu rọi một khoảng trắng xóa. Bốn phía mịt mù sương dày, tầm nhìn không quá một mét. Ngay cả Lê Kiến Mộc, người đang đi trước Khương Uy, cũng trở nên mờ mịt, chỉ có Tiêu Tề và Khương Uy ở khoảng cách gần là nhìn rõ.
Không chỉ có sương mù, mà còn là loại sương mù dày đặc quỷ dị, không phù hợp với khí hậu gần Bắc Thành vào thời điểm này.
Hơn nữa, bọn họ chỉ vừa rời khỏi cửa thôn chưa đến mấy phút…
Sắc mặt Dư Tiểu Ngư dần trở nên nghiêm trọng, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nhưng anh ta không muốn nghĩ theo hướng đó, cố gắng gượng cười, ra vẻ nhẹ nhõm:
"Mấy… mấy năm nay thời tiết thật sự rất kỳ lạ… Mới tháng mấy mà Bắc Thành đã có sương mù bay… Chuyên gia khí tượng chắc phải nghiên cứu lại… ha, ha…"
"Không có âm thanh."
Khương Uy lạnh lùng cắt ngang câu nói lừa mình dối người của anh ta.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Thôn Cây Liễu không lớn, vừa rồi bọn họ vẫn còn nghe thấy tiếng cấp dưới của Khương Uy đi tìm kiếm xung quanh. Nhưng không biết từ lúc nào, thế giới xung quanh chỉ còn lại tiếng bước chân của bốn người bọn họ. Ngay cả tiếng côn trùng trong bụi cỏ ven đường cũng hoàn toàn biến mất.
Sự im lặng c.h.ế.t chóc này làm Dư Tiểu Ngư thật sự hoảng sợ.
Anh ta run rẩy nắm lấy cánh tay Tiêu Tề:
"Đội trưởng, đội trưởng Tiêu!"
Tiêu Tề trầm giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không sao, đi theo bạn học Tiểu Lê."
Lê Kiến Mộc từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, chỉ bước đi trầm tĩnh. Nhưng đúng lúc này, cô bỗng dừng bước.
"Lê tiểu thư, có chuyện gì sao?" Khương Uy lập tức hỏi.
Lê Kiến Mộc đứng yên tại chỗ, chậm rãi đáp:
"Không có đường."
Dư Tiểu Ngư khó hiểu:
"Cái gì không có đường? Không phải ngay trước mặt cô có đường nhỏ sao?"
Anh ta chiếu đèn pin xuống dưới chân Lê Kiến Mộc, có thể thấy rõ con đường nhỏ rộng khoảng nửa thước.
Nhưng Lê Kiến Mộc không để ý đến anh ta.
Cô cúi đầu nhìn xung quanh, ngón tay khẽ tính toán, sau đó thay đổi phương hướng, bước về phía bên trái.
"Theo sát tôi, đừng đi lung tung."
Khương Uy không nói hai lời, lập tức bước theo. Tiêu Tề cũng không chậm trễ.
Dư Tiểu Ngư thấy khó hiểu, không nhịn được kéo áo Tiêu Tề.
Anh ta quay lại nhìn con đường nhỏ vừa bị Lê Kiến Mộc bỏ qua, không biết lấy đâu ra dũng khí, nhấc chân đi qua chỗ đó, cố tình dẫm thử hai bước.
"Không phải chỗ này có đường sao? Sao…"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên—
"A a a——!"
"Bùm!"
Dư Tiểu Ngư đột nhiên biến mất ngay trước mắt mọi người, như thể rơi thẳng xuống một cái hồ vô hình, bị sương mù nuốt chửng.
"—Cẩn thận!"
Tiêu Tề phản ứng cực nhanh, nhưng chưa kịp làm gì, tay đã bị Dư Tiểu Ngư kéo chặt, cả người anh cũng bị lôi xuống theo.
"Đội trưởng Tiêu! Anh làm tôi sợ muốn chết! Đột nhiên bật đèn làm gì?"
Nói rồi, anh ta còn cười cười, ra vẻ đắc ý:
"Không lẽ… Đội trưởng Tiêu sợ tối?"
Tiêu Tề không trả lời câu nói đùa vô nghĩa đó. Anh nhìn cột sáng của đèn pin, chậm rãi nói:
"Sương mù bay."
"Cái gì?"
Dư Tiểu Ngư sửng sốt, lập tức bật đèn pin trên điện thoại của mình.
Ánh sáng quét qua xung quanh, chiếu rọi một khoảng trắng xóa. Bốn phía mịt mù sương dày, tầm nhìn không quá một mét. Ngay cả Lê Kiến Mộc, người đang đi trước Khương Uy, cũng trở nên mờ mịt, chỉ có Tiêu Tề và Khương Uy ở khoảng cách gần là nhìn rõ.
Không chỉ có sương mù, mà còn là loại sương mù dày đặc quỷ dị, không phù hợp với khí hậu gần Bắc Thành vào thời điểm này.
Hơn nữa, bọn họ chỉ vừa rời khỏi cửa thôn chưa đến mấy phút…
Sắc mặt Dư Tiểu Ngư dần trở nên nghiêm trọng, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nhưng anh ta không muốn nghĩ theo hướng đó, cố gắng gượng cười, ra vẻ nhẹ nhõm:
"Mấy… mấy năm nay thời tiết thật sự rất kỳ lạ… Mới tháng mấy mà Bắc Thành đã có sương mù bay… Chuyên gia khí tượng chắc phải nghiên cứu lại… ha, ha…"
"Không có âm thanh."
Khương Uy lạnh lùng cắt ngang câu nói lừa mình dối người của anh ta.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Thôn Cây Liễu không lớn, vừa rồi bọn họ vẫn còn nghe thấy tiếng cấp dưới của Khương Uy đi tìm kiếm xung quanh. Nhưng không biết từ lúc nào, thế giới xung quanh chỉ còn lại tiếng bước chân của bốn người bọn họ. Ngay cả tiếng côn trùng trong bụi cỏ ven đường cũng hoàn toàn biến mất.
Sự im lặng c.h.ế.t chóc này làm Dư Tiểu Ngư thật sự hoảng sợ.
Anh ta run rẩy nắm lấy cánh tay Tiêu Tề:
"Đội trưởng, đội trưởng Tiêu!"
Tiêu Tề trầm giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không sao, đi theo bạn học Tiểu Lê."
Lê Kiến Mộc từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, chỉ bước đi trầm tĩnh. Nhưng đúng lúc này, cô bỗng dừng bước.
"Lê tiểu thư, có chuyện gì sao?" Khương Uy lập tức hỏi.
Lê Kiến Mộc đứng yên tại chỗ, chậm rãi đáp:
"Không có đường."
Dư Tiểu Ngư khó hiểu:
"Cái gì không có đường? Không phải ngay trước mặt cô có đường nhỏ sao?"
Anh ta chiếu đèn pin xuống dưới chân Lê Kiến Mộc, có thể thấy rõ con đường nhỏ rộng khoảng nửa thước.
Nhưng Lê Kiến Mộc không để ý đến anh ta.
Cô cúi đầu nhìn xung quanh, ngón tay khẽ tính toán, sau đó thay đổi phương hướng, bước về phía bên trái.
"Theo sát tôi, đừng đi lung tung."
Khương Uy không nói hai lời, lập tức bước theo. Tiêu Tề cũng không chậm trễ.
Dư Tiểu Ngư thấy khó hiểu, không nhịn được kéo áo Tiêu Tề.
Anh ta quay lại nhìn con đường nhỏ vừa bị Lê Kiến Mộc bỏ qua, không biết lấy đâu ra dũng khí, nhấc chân đi qua chỗ đó, cố tình dẫm thử hai bước.
"Không phải chỗ này có đường sao? Sao…"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên—
"A a a——!"
"Bùm!"
Dư Tiểu Ngư đột nhiên biến mất ngay trước mắt mọi người, như thể rơi thẳng xuống một cái hồ vô hình, bị sương mù nuốt chửng.
"—Cẩn thận!"
Tiêu Tề phản ứng cực nhanh, nhưng chưa kịp làm gì, tay đã bị Dư Tiểu Ngư kéo chặt, cả người anh cũng bị lôi xuống theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro