Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng
Lê Nhiễm chuẩn...
Tô Tô
2025-02-28 08:09:18
Lê Thanh vẫn không đồng ý, anh không thể chấp nhận việc em gái mình sẽ biến mất trong ba tháng. Nếu trong suốt thời gian đó em bị bắt nạt trong đoàn phim thì sao? Anh ở ngoài không thể bảo vệ cô.
Cuối cùng, ba Lê đã ép Lê Thanh đồng ý cho Lê Nhiễm tham gia viết kịch bản cho đoàn phim.
"Đây là chuyện tốt, nghe có vẻ là một cơ hội hiếm có, chắc chắn sẽ có sự phát triển lớn cho cả học vấn và sự nghiệp của Tiểu Nhiễm, cứ đi đi, ba sẽ ủng hộ con."
Lê Thanh không hài lòng, buông đũa xuống: "Ba, con nghĩ công ty Lê Thị nên mở rộng lĩnh vực kinh doanh, ngành giải trí là một lựa chọn không tồi."
Ba Lê tức giận đến mức suýt nữa bị nghẹn cơm, "Hơn hai mươi tuổi rồi mà còn muốn làm như hồi bé, kéo em gái con đi khắp nơi trong chiếc xe đồ chơi à?"
Lê Thanh nghe thấy vậy thì vui vẻ hẳn, "Vậy có được không? Ba, ba còn giữ chiếc xe đồ chơi của con à?"
Anh nhớ rõ chiếc xe đồ chơi đó là món yêu thích nhất của mình, hồi nhỏ anh hay lái nó khắp khu biệt thự, trong thùng xe luôn có em gái ngoan ngoãn ngồi.
Ba Lê suýt nữa bị mắc nghẹn, "Không còn nữa! Ba đã vứt đi từ lâu rồi, nếu con còn nói thêm nữa thì ba cũng vứt luôn con đấy!"
Lê Nhiễm bật cười vỗ tay, cảm thấy Lê Thanh thật là nguồn vui của cô, "Được rồi, được rồi, anh à, khi em nhận lương, em sẽ mua cho anh một chiếc xe đồ chơi mới!"
Lê Thanh được em gái cưng chiều an ủi, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm một cách yên ổn.
Sau bữa tối, Lê Nhiễm đã thông báo tin này vào nhóm ba người, Kỳ Cảnh Xuyên chỉ trả lời một chữ "Ừ", nhưng Lộ Chiêu Chu lại nhanh chóng chia sẻ với cô rất nhiều "quy tắc sinh tồn trong đoàn phim".
Lê Nhiễm đọc xong mà vẫn mù mờ, tại sao trong những "quy tắc sinh tồn" lại có câu "Nếu có thể, hãy lấy hai phần cơm hộp"? Cô đến đó để viết kịch bản chứ đâu phải đi làm việc vất vả.
Mặc dù không hiểu tại sao Kỳ Cảnh Xuyên lại không nói nhiều, nhưng Lê Nhiễm cũng không quá bận tâm, dù sao anh vốn dĩ không phải là người hay nói chuyện.
Sau khi thông báo với gia đình và bạn bè xong, Lê Nhiễm đã gửi tin nhắn cho giáo viên và nhận được phản hồi là cô sẽ vào nhóm và bắt đầu quản lý kín vào đầu tháng sau.
"Đầu tháng sau... chỉ còn một tuần nữa thôi." Lê Nhiễm tự nói với mình.
Không biết mang gì vào đoàn phim, cô quyết định cho vào vali một ít đồ thay đổi, thiết bị giải trí, rồi lại nghĩ đến mấy cuốn sách chuyên ngành và cho vào thêm.
Vào một ngày cuối tuần, như thường lệ, Kỳ Cảnh Xuyên đợi ở cổng biệt thự Lê gia, thấy Lê Nhiễm kéo va-li ra, anh liền giúp cô cầm lấy.
"Khi nào em vào đoàn?" Ngón tay trỏ và giữa của anh nhẹ nhàng gõ lên tay lái.
Lê Nhiễm tự thắt dây an toàn, chu môi lên một chút, giọng điệu có chút tủi thân, "Hóa ra anh Cảnh Xuyên cũng quan tâm đến à, em cứ tưởng anh không để tâm em khi nào vào đoàn chứ."
Kỳ Cảnh Xuyên bật cười, "Làm sao mà không quan tâm được, chỉ là..." Anh làm bộ giấu giếm, chờ đợi Lê Nhiễm hỏi tiếp.
Quả nhiên, Lê Nhiễm tò mò hỏi anh, "Chỉ là gì cơ?"
Anh hiếm khi cười, mắt hơi híp lại, quyết định vẫn sẽ để sau này mới nói cho cô, "Vậy em khi nào vào đoàn phim?"
Lê Nhiễm thấy anh chuyển chủ đề, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô đã quen biết Kỳ Cảnh Xuyên bao nhiêu năm rồi, cô hiểu rằng nếu anh không muốn nói thì không ai có thể ép anh tiết lộ được.
"Chủ nhật tuần sau, buổi trưa. Lúc đó vừa đúng là kết thúc học kỳ này, giáo viên bảo em sẽ ở lại suốt mùa hè. Học kỳ sau em cũng sẽ muộn hơn một tháng mới đến lớp, nhưng giáo viên đã giúp em xin nghỉ rồi."
Nhớ đến kỳ nghỉ hè tuyệt vời của mình sẽ bị gián đoạn vì phải tham gia quản lý kín trong đoàn phim, Lê Nhiễm không khỏi cảm thấy hơi buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Kỳ Cảnh Xuyên tập trung lái xe, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tuần cuối cùng của năm nhất trôi qua rất nhanh, Lê Nhiễm như thường lệ tạm biệt Lạc Vũ Tình và Mạnh Tương.
Lạc Vũ Tình biết Lê Nhiễm đã được giáo viên đưa vào đoàn phim của loạt phim trăm năm, cô vô cùng ngưỡng mộ, "Tiểu Nhiễm, cậu có thể có được cơ hội này khi còn là sinh viên năm nhất, thật sự rất hiếm có. Trong cả nước, không có ai làm được như cậu đâu."
Lê Nhiễm gật đầu, những lời của Lạc Vũ Tình không sai. Nếu không phải nhờ có giáo viên thì với tư cách là một sinh viên năm nhất mà lại không có thành phẩm nào đáng chú ý, cô sẽ không thể được chọn vào đoàn phim.
Cô tự động viên mình, không thể phụ lòng sự tin tưởng của giáo viên, cô phải đưa ra một tác phẩm thật ấn tượng, khiến mọi người phải ngạc nhiên.
Giáo viên đã nhắn tin cho cô, bảo Lê Nhiễm là 10 phút nữa phải có mặt ở cổng trường. Lê Nhiễm vội vã tạm biệt Lạc Vũ Tình, rồi hối hả đứng đợi tại cổng trường Kinh Đại.
Đúng lúc trường đang bắt đầu kỳ nghỉ Hứa, cổng trường đông nghịt sinh viên kéo hành lý về nhà nghỉ hẻ.
Lê Nhiễm mặc một chiếc váy liền màu bạc hà xanh, đứng duyên dáng tại đó. Cô vốn đã trắng trẻo, chiếc váy bạc hà xanh càng làm tôn lên vẻ rực rỡ của cô, khiến cô như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Các sinh viên đi qua đều ngoái lại nhìn cô, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra bí mật chụp lén.
"Ê, mỗi lần nhìn thấy Lê Nhiễm, mình đều cảm thấy tự ti quá, sao trên đời này lại có một người hoàn hảo như vậy? Cô ấy vừa giàu có, học giỏi, lại xinh đẹp, tính cách cũng tuyệt vời... còn mình thì... chỉ là một con ch.ó vặt."
“Cậu nói không sai, nếu mình là con trai, mình cũng sẽ thích Lê Nhiễm như vậy. Không hiểu sao, mình không cảm thấy ghen tị với cô ấy chút nào.”
“Cậu không hiểu đâu, khi ai đó chỉ mạnh hơn mình một chút, mình sẽ ghen tị, nhưng khi họ mạnh đến mức vượt qua mình hoàn toàn, thì mình lại không thể ghen tị được nữa đâu~”
“Thật sự không biết kiểu người nào mới xứng với cô ấy, thật muốn xem ** yêu đương lắm…”
Những nữ sinh gần đó tiếp tục thì thầm, vừa đi vừa nói chuyện, Lê Nhiễm vẫn đứng ngoan ngoãn đợi giáo viên trước cổng trường.
Không lâu sau, điện thoại của giáo viên đã gọi đến.
“Tiểu Nhiễm, em thấy chiếc xe màu đen ở phía trước với đèn nháy không? Cô đang ở đây, em lại đây đi.” Giọng giáo viên nghe rất vui vẻ.
Lê Nhiễm nhìn quanh, quả nhiên thấy một chiếc xe màu đen với đèn nháy, cô kéo va li đi về phía đó.
Giáo viên hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay chào cô vui vẻ rồi nói gì đó với người ngồi ghế lái.
Lê Nhiễm thấy cửa xe bên ghế lái mở ra, một người đàn ông cao lớn, mặc vest bước ra. Anh ta có ngoại hình rất chính chắn, khuôn mặt điển trai, và cặp kính mắt có viền bạc che đi phần nào ánh mắt sắc bén của anh.
Anh ta tiến lên vài bước, nhận lấy va li của Lê Nhiễm, lặng lẽ bỏ va li vào cốp xe, rồi im lặng lên xe.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lê Nhiễm ngơ ngác, cô cũng lên xe và ngồi vào ghế bên cạnh giáo viên.
Giáo viên vui vẻ khoác tay Lê Nhiễm, vỗ vỗ ghế ngồi bên ghế lái.
“Tiểu Nhiễm, cô giới thiệu cho con, đây là cháu trai không ra gì của cô, Đoạn Trần Dực, năm nay 28 tuổi, là một công chức.” Giáo viên nói chuyện rất thích dùng các từ ngữ vui vẻ, nghe rất năng động.
Lê Nhiễm lễ phép gật đầu và chào anh ta.
“Chào anh Trần Dực, em là học sinh của giáo sư Hàn, em tên là Lê Nhiễm.”
Cuối cùng, ba Lê đã ép Lê Thanh đồng ý cho Lê Nhiễm tham gia viết kịch bản cho đoàn phim.
"Đây là chuyện tốt, nghe có vẻ là một cơ hội hiếm có, chắc chắn sẽ có sự phát triển lớn cho cả học vấn và sự nghiệp của Tiểu Nhiễm, cứ đi đi, ba sẽ ủng hộ con."
Lê Thanh không hài lòng, buông đũa xuống: "Ba, con nghĩ công ty Lê Thị nên mở rộng lĩnh vực kinh doanh, ngành giải trí là một lựa chọn không tồi."
Ba Lê tức giận đến mức suýt nữa bị nghẹn cơm, "Hơn hai mươi tuổi rồi mà còn muốn làm như hồi bé, kéo em gái con đi khắp nơi trong chiếc xe đồ chơi à?"
Lê Thanh nghe thấy vậy thì vui vẻ hẳn, "Vậy có được không? Ba, ba còn giữ chiếc xe đồ chơi của con à?"
Anh nhớ rõ chiếc xe đồ chơi đó là món yêu thích nhất của mình, hồi nhỏ anh hay lái nó khắp khu biệt thự, trong thùng xe luôn có em gái ngoan ngoãn ngồi.
Ba Lê suýt nữa bị mắc nghẹn, "Không còn nữa! Ba đã vứt đi từ lâu rồi, nếu con còn nói thêm nữa thì ba cũng vứt luôn con đấy!"
Lê Nhiễm bật cười vỗ tay, cảm thấy Lê Thanh thật là nguồn vui của cô, "Được rồi, được rồi, anh à, khi em nhận lương, em sẽ mua cho anh một chiếc xe đồ chơi mới!"
Lê Thanh được em gái cưng chiều an ủi, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm một cách yên ổn.
Sau bữa tối, Lê Nhiễm đã thông báo tin này vào nhóm ba người, Kỳ Cảnh Xuyên chỉ trả lời một chữ "Ừ", nhưng Lộ Chiêu Chu lại nhanh chóng chia sẻ với cô rất nhiều "quy tắc sinh tồn trong đoàn phim".
Lê Nhiễm đọc xong mà vẫn mù mờ, tại sao trong những "quy tắc sinh tồn" lại có câu "Nếu có thể, hãy lấy hai phần cơm hộp"? Cô đến đó để viết kịch bản chứ đâu phải đi làm việc vất vả.
Mặc dù không hiểu tại sao Kỳ Cảnh Xuyên lại không nói nhiều, nhưng Lê Nhiễm cũng không quá bận tâm, dù sao anh vốn dĩ không phải là người hay nói chuyện.
Sau khi thông báo với gia đình và bạn bè xong, Lê Nhiễm đã gửi tin nhắn cho giáo viên và nhận được phản hồi là cô sẽ vào nhóm và bắt đầu quản lý kín vào đầu tháng sau.
"Đầu tháng sau... chỉ còn một tuần nữa thôi." Lê Nhiễm tự nói với mình.
Không biết mang gì vào đoàn phim, cô quyết định cho vào vali một ít đồ thay đổi, thiết bị giải trí, rồi lại nghĩ đến mấy cuốn sách chuyên ngành và cho vào thêm.
Vào một ngày cuối tuần, như thường lệ, Kỳ Cảnh Xuyên đợi ở cổng biệt thự Lê gia, thấy Lê Nhiễm kéo va-li ra, anh liền giúp cô cầm lấy.
"Khi nào em vào đoàn?" Ngón tay trỏ và giữa của anh nhẹ nhàng gõ lên tay lái.
Lê Nhiễm tự thắt dây an toàn, chu môi lên một chút, giọng điệu có chút tủi thân, "Hóa ra anh Cảnh Xuyên cũng quan tâm đến à, em cứ tưởng anh không để tâm em khi nào vào đoàn chứ."
Kỳ Cảnh Xuyên bật cười, "Làm sao mà không quan tâm được, chỉ là..." Anh làm bộ giấu giếm, chờ đợi Lê Nhiễm hỏi tiếp.
Quả nhiên, Lê Nhiễm tò mò hỏi anh, "Chỉ là gì cơ?"
Anh hiếm khi cười, mắt hơi híp lại, quyết định vẫn sẽ để sau này mới nói cho cô, "Vậy em khi nào vào đoàn phim?"
Lê Nhiễm thấy anh chuyển chủ đề, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô đã quen biết Kỳ Cảnh Xuyên bao nhiêu năm rồi, cô hiểu rằng nếu anh không muốn nói thì không ai có thể ép anh tiết lộ được.
"Chủ nhật tuần sau, buổi trưa. Lúc đó vừa đúng là kết thúc học kỳ này, giáo viên bảo em sẽ ở lại suốt mùa hè. Học kỳ sau em cũng sẽ muộn hơn một tháng mới đến lớp, nhưng giáo viên đã giúp em xin nghỉ rồi."
Nhớ đến kỳ nghỉ hè tuyệt vời của mình sẽ bị gián đoạn vì phải tham gia quản lý kín trong đoàn phim, Lê Nhiễm không khỏi cảm thấy hơi buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Kỳ Cảnh Xuyên tập trung lái xe, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tuần cuối cùng của năm nhất trôi qua rất nhanh, Lê Nhiễm như thường lệ tạm biệt Lạc Vũ Tình và Mạnh Tương.
Lạc Vũ Tình biết Lê Nhiễm đã được giáo viên đưa vào đoàn phim của loạt phim trăm năm, cô vô cùng ngưỡng mộ, "Tiểu Nhiễm, cậu có thể có được cơ hội này khi còn là sinh viên năm nhất, thật sự rất hiếm có. Trong cả nước, không có ai làm được như cậu đâu."
Lê Nhiễm gật đầu, những lời của Lạc Vũ Tình không sai. Nếu không phải nhờ có giáo viên thì với tư cách là một sinh viên năm nhất mà lại không có thành phẩm nào đáng chú ý, cô sẽ không thể được chọn vào đoàn phim.
Cô tự động viên mình, không thể phụ lòng sự tin tưởng của giáo viên, cô phải đưa ra một tác phẩm thật ấn tượng, khiến mọi người phải ngạc nhiên.
Giáo viên đã nhắn tin cho cô, bảo Lê Nhiễm là 10 phút nữa phải có mặt ở cổng trường. Lê Nhiễm vội vã tạm biệt Lạc Vũ Tình, rồi hối hả đứng đợi tại cổng trường Kinh Đại.
Đúng lúc trường đang bắt đầu kỳ nghỉ Hứa, cổng trường đông nghịt sinh viên kéo hành lý về nhà nghỉ hẻ.
Lê Nhiễm mặc một chiếc váy liền màu bạc hà xanh, đứng duyên dáng tại đó. Cô vốn đã trắng trẻo, chiếc váy bạc hà xanh càng làm tôn lên vẻ rực rỡ của cô, khiến cô như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Các sinh viên đi qua đều ngoái lại nhìn cô, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra bí mật chụp lén.
"Ê, mỗi lần nhìn thấy Lê Nhiễm, mình đều cảm thấy tự ti quá, sao trên đời này lại có một người hoàn hảo như vậy? Cô ấy vừa giàu có, học giỏi, lại xinh đẹp, tính cách cũng tuyệt vời... còn mình thì... chỉ là một con ch.ó vặt."
“Cậu nói không sai, nếu mình là con trai, mình cũng sẽ thích Lê Nhiễm như vậy. Không hiểu sao, mình không cảm thấy ghen tị với cô ấy chút nào.”
“Cậu không hiểu đâu, khi ai đó chỉ mạnh hơn mình một chút, mình sẽ ghen tị, nhưng khi họ mạnh đến mức vượt qua mình hoàn toàn, thì mình lại không thể ghen tị được nữa đâu~”
“Thật sự không biết kiểu người nào mới xứng với cô ấy, thật muốn xem ** yêu đương lắm…”
Những nữ sinh gần đó tiếp tục thì thầm, vừa đi vừa nói chuyện, Lê Nhiễm vẫn đứng ngoan ngoãn đợi giáo viên trước cổng trường.
Không lâu sau, điện thoại của giáo viên đã gọi đến.
“Tiểu Nhiễm, em thấy chiếc xe màu đen ở phía trước với đèn nháy không? Cô đang ở đây, em lại đây đi.” Giọng giáo viên nghe rất vui vẻ.
Lê Nhiễm nhìn quanh, quả nhiên thấy một chiếc xe màu đen với đèn nháy, cô kéo va li đi về phía đó.
Giáo viên hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay chào cô vui vẻ rồi nói gì đó với người ngồi ghế lái.
Lê Nhiễm thấy cửa xe bên ghế lái mở ra, một người đàn ông cao lớn, mặc vest bước ra. Anh ta có ngoại hình rất chính chắn, khuôn mặt điển trai, và cặp kính mắt có viền bạc che đi phần nào ánh mắt sắc bén của anh.
Anh ta tiến lên vài bước, nhận lấy va li của Lê Nhiễm, lặng lẽ bỏ va li vào cốp xe, rồi im lặng lên xe.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lê Nhiễm ngơ ngác, cô cũng lên xe và ngồi vào ghế bên cạnh giáo viên.
Giáo viên vui vẻ khoác tay Lê Nhiễm, vỗ vỗ ghế ngồi bên ghế lái.
“Tiểu Nhiễm, cô giới thiệu cho con, đây là cháu trai không ra gì của cô, Đoạn Trần Dực, năm nay 28 tuổi, là một công chức.” Giáo viên nói chuyện rất thích dùng các từ ngữ vui vẻ, nghe rất năng động.
Lê Nhiễm lễ phép gật đầu và chào anh ta.
“Chào anh Trần Dực, em là học sinh của giáo sư Hàn, em tên là Lê Nhiễm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro