Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng
Anh rất tốt như...
Tô Tô
2025-02-28 08:09:18
Giáo sư Hàn hài lòng gật đầu, “Dù là con trai hay con gái, cũng nên ăn nhiều một chút, béo một chút thì mới đáng yêu!”
Lê Nhiễm tưởng tượng một chút về hình ảnh nếu cô béo lên, không khỏi bật cười, “Cô ơi, nếu em béo lên thì có giống một cái bánh bao trắng không ạ?”
Giáo sư Hàn cũng bị Lê Nhiễm chọc cười, bầu không khí giữa Giáo sư trò rất thoải mái và vui vẻ.
Tối nay, số người trong nhà ăn là đông nhất trong mấy nữa ăn này. Khi Giáo sư Hàn bước vào nhà ăn, rất nhiều người đứng dậy chào hỏi bà.
Giáo sư Hàn có một vị trí rất cao trong giới biên kịch, và đã dạy học nhiều năm, nói bà là "học trò thành đạt ở khắp nơi" cũng không quá.
Thậm chí trong đoàn phim trăm năm, có một biên kịch là học trò của bà từ hơn hai mươi năm trước.
Biên kịch đó ngoài bốn mươi, có vẻ hơi hói, Lê Nhiễm bắt đầu không khỏi lo lắng về mái tóc của mình hai mươi năm nữa.
“Giáo sư Hàn! Cô đến rồi, em nghe nói cô cũng đến đây, đây là lần đầu tiên gặp cô, gần đây sức khỏe cô thế nào ạ?”
Biên kịch hói bước lại gần, đỡ lấy Giáo sư Hàn, Giáo sư Hàn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
“À, không phải là Tiểu Kim đó sao? Tóc của em sao lại ít đi thế, còn cô đây, sức khỏe rất tốt, tóc cô còn nhiều hơn em đó, haha.”
Biên kịch Kim bị giáo sư trêu chọc, ngượng ngùng sờ lên đỉnh đầu mình.
“Ha ha, đúng rồi, Giáo sư tóc nhiều hơn em nhiều, còn đây là ai?” Anh ta nhìn Lê Nhiễm.
Giáo sư Hàn vỗ nhẹ vào cánh tay của Lê Nhiễm, “Đây là đệ tử nhỏ nhất của cô, là học sinh của cô trong khóa này, kỳ sau mới lên năm hai thôi!”
Biên kịch Kim lịch sự chào hỏi Lê Nhiễm, hoàn toàn không có vẻ tự cao của bậc tiền bối, có thể nói rằng ngày xưa Giáo sư Hàn đã dạy cho anh rất nhiều điều.
Kiến thức chuyên môn là một chuyện, nhưng điều quan trọng hơn là cách làm người, đối nhân xử thế, và những quan niệm đúng đắn về cuộc sống. Trong suốt những năm qua, anh ấy đã tuân theo lời dạy của Giáo sư Hàn, vì vậy đã có được mối quan hệ rất tốt trong giới.
Lê Nhiễm cũng rất kính trọng vị tiền bối này, chào hỏi anh ấy một cách lịch sự, đỡ Giáo sư Hàn ngồi vào ghế, hỏi Giáo sư muốn ăn món gì, rồi tự mình đi lấy thức ăn.
Khi Lê Nhiễm quay lại bên cạnh Giáo sư Hàn với thức ăn trên tay, trên ghế chỉ còn mỗi Giáo sư Hàn.
Giáo sư Hàn nhìn Lê Nhiễm đang ăn một cách yên lặng, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Tiểu Nhiễm, em thấy cháu trai của cô thế nào?”
Đây đã là lần thứ hai trong thời gian ngắn Giáo sư Hàn nhắc đến Đoạn Trần Dực, Lê Nhiễm không hiểu ý của bà.
Giáo sư Hàn có vẻ hơi lo lắng, chiều nay khi cháu trai đến chào tạm biệt bà, anh đã nói với bà rằng anh ta không thích kiểu người như Lê Nhiễm, và tuổi của Lê Nhiễm quá nhỏ, hai người không hợp nhau, anh ta cũng không có hứng thú với Lê Nhiễm.
Giáo sư Hàn đã mắng anh một trận, “Sao lại không hợp chứ? Nhìn ông bà của cháu đi, ông bà chênh nhau mười tuổi đấy! Cháu với Tiểu Nhiễm chỉ chênh chưa đến mười tuổi, hơn nữa Tiểu Nhiễm hoạt bát, tính cách lại tốt, bà chưa từng thấy cô gái nào tốt hơn con bé cả.”
Giáo sư Hàn thật sự rất thích Lê Nhiễm, thích đến mức muốn mang cô về nhà nuôi, nếu không thể có một cô cháu gái như vậy, thì cháu dâu bà cũng rất vui lòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng Đoạn Trần Dực lại nhăn mặt, “Bà ơi, cháu còn chưa muốn yêu đương, bà cũng biết cháu bận rộn thế nào mà, mỗi ngày phải tiếp khách không ngừng, nếu có thời gian rảnh, cháu chỉ muốn ở bên bà, thăm ba mẹ, hơn nữa…”
Những lời sau Đoạn Trần Dực không nói ra, anh cho rằng nếu bà biết được chuyện học trò tâm đắc của bà yêu đương quá sớm có lẽ không phải là chuyện tốt.
Mặc dù có thể anh và Lê Nhiễm chưa yêu nhau, nhưng anh ta nhận ra sự tương tác đặc biệt giữa Lê Nhiễm và Kỳ Cảnh Xuyên mà người ngoài khó mà nhận thấy được. Anh ta không muốn yêu đương là một chuyện, nhưng dù có yêu rồi, anh ta cũng tuyệt đối không làm những chuyện khiến người khác phải đau lòng.
Nhưng những chuyện cụ thể như vậy thì không cần thiết phải nói với bà, anh ta đã không còn nhỏ nữa, bà muốn tìm đối tượng cho anh ta là chuyện có thể hiểu được, nhưng đây là lần đầu bà kiên quyết yêu cầu anh ta theo đuổi ai đó.
“Bà đã lớn tuổi, hay quên, qua một thời gian sẽ quên thôi, cứ để nó tự nhiên,” Đoạn Trần Dực thầm nghĩ trong lòng.
Giáo sư Hàn nháy mắt với Lê Nhiễm, dường như rất kỳ vọng câu trả lời từ cô.
Lê Nhiễm không hiểu ý giáo sư của mình, suy nghĩ một chút rồi nói với giáo sư,
“Anh Đoạn xem ra rất tài giỏi, tuổi trẻ thành đạt, diện mạo cũng xuất chúng, trong số những người cùng tuổi chắc chắn là số một, khác biệt và xuất sắc hơn hẳn!”
Giáo sư Hàn vội vàng ngừng lời của Lê Nhiễm, “Dừng lại dừng lại, Tiểu Nhiễm, em đang đọc thành ngữ cho cô nghe sao? Cô muốn hỏi em là… là… em thấy cháu trai của cô thế nào? Có muốn cân nhắc việc yêu đương với thằng bé không? Không phải cô tự cao tự đại đâu, cháu trai cô thực sự là một người rất tốt đấy!”
Lê Nhiễm cuối cùng cũng hiểu ý của giáo sư, khuôn mặt trắng mịn của cô bất giác đỏ bừng lên. Cô thực sự không có hứng thú với Đoạn Trần Dực, chỉ coi anh ta là cháu trai của giáo sư, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.
“Giáo sư… Anh Đoạn rất tốt, nhưng chúng em không hợp.” Lê Nhiễm kiên quyết từ chối.
Giáo sư Hàn cảm thấy tiếc vô cùng, “Hai đứa còn chưa tiếp xúc với nhau, sao lại vội nói không hợp chứ, phải tiếp xúc mới biết có hợp hay không! Tiểu Nhiễm, em thấy Trần Dực lớn tuổi hơn em sao? Cô nói cho em biết, người lớn tuổi mới biết quan tâm người khác.”
Lê Nhiễm hiểu rất rõ rằng nếu từ chối không đủ dứt khoát thì sẽ có hậu quả, vì vậy cô lại một lần nữa giải thích rõ với giáo sư Hàn.
“Cô ơi, em và anh Đoạn thực sự không hợp, và… hình như em đã có người mình thích rồi.” Lê Nhiễm nghĩ đến người đó.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cô cũng không biết mình đối với anh rốt cuộc là cảm giác gì, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Tuy nhiên, mọi chuyện đều không vội, cô còn trẻ, có rất nhiều điều thú vị chờ cô đi trải nghiệm. Còn chuyện tình yêu thì để vài năm nữa hãy nói.
Lê Nhiễm không có ý định yêu đương trong thời gian ngắn, ít nhất trong vòng năm năm nữa cô muốn làm những điều có ý nghĩa hơn.
Cô không ngờ rằng, quyết định nhẹ nhàng của mình lại khiến những người theo đuổi cô trong tương lai phải chịu đựng vô vàn khổ sở, vì đôi khi chờ đợi thực sự có thể thử thách bản lĩnh của một người.
Giáo sư Hàn nghe Lê Nhiễm nói vậy thì không tiếp tục ép buộc nữa, bà vốn không phải là người cố chấp chỉ đi theo một con đường, ví dụ như trước đây khi tranh luận với đoàn đạo diễn về việc Lê Nhiễm làm biên kịch chính, bà đã chọn đi theo một con đường khác.
Có lẽ về chuyện Lê Nhiễm và cháu trai của mình, bà cần phải suy nghĩ kỹ hơn.
Giáo sư Hàn lại cười tươi nhìn Lê Nhiễm, một lần nữa không thể ngừng suy nghĩ.
“Nếu như Tiểu Nhiễm là cháu gái của mình thì tốt biết bao, vừa đáng yêu lại hiểu chuyện, hơn nữa trong lĩnh vực biên kịch lại tài năng như vậy, thật sự đã được truyền thụ những tinh hoa của mình, sao lại không phải là cháu gái ruột của mình nhỉ!”
Lê Nhiễm tưởng tượng một chút về hình ảnh nếu cô béo lên, không khỏi bật cười, “Cô ơi, nếu em béo lên thì có giống một cái bánh bao trắng không ạ?”
Giáo sư Hàn cũng bị Lê Nhiễm chọc cười, bầu không khí giữa Giáo sư trò rất thoải mái và vui vẻ.
Tối nay, số người trong nhà ăn là đông nhất trong mấy nữa ăn này. Khi Giáo sư Hàn bước vào nhà ăn, rất nhiều người đứng dậy chào hỏi bà.
Giáo sư Hàn có một vị trí rất cao trong giới biên kịch, và đã dạy học nhiều năm, nói bà là "học trò thành đạt ở khắp nơi" cũng không quá.
Thậm chí trong đoàn phim trăm năm, có một biên kịch là học trò của bà từ hơn hai mươi năm trước.
Biên kịch đó ngoài bốn mươi, có vẻ hơi hói, Lê Nhiễm bắt đầu không khỏi lo lắng về mái tóc của mình hai mươi năm nữa.
“Giáo sư Hàn! Cô đến rồi, em nghe nói cô cũng đến đây, đây là lần đầu tiên gặp cô, gần đây sức khỏe cô thế nào ạ?”
Biên kịch hói bước lại gần, đỡ lấy Giáo sư Hàn, Giáo sư Hàn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
“À, không phải là Tiểu Kim đó sao? Tóc của em sao lại ít đi thế, còn cô đây, sức khỏe rất tốt, tóc cô còn nhiều hơn em đó, haha.”
Biên kịch Kim bị giáo sư trêu chọc, ngượng ngùng sờ lên đỉnh đầu mình.
“Ha ha, đúng rồi, Giáo sư tóc nhiều hơn em nhiều, còn đây là ai?” Anh ta nhìn Lê Nhiễm.
Giáo sư Hàn vỗ nhẹ vào cánh tay của Lê Nhiễm, “Đây là đệ tử nhỏ nhất của cô, là học sinh của cô trong khóa này, kỳ sau mới lên năm hai thôi!”
Biên kịch Kim lịch sự chào hỏi Lê Nhiễm, hoàn toàn không có vẻ tự cao của bậc tiền bối, có thể nói rằng ngày xưa Giáo sư Hàn đã dạy cho anh rất nhiều điều.
Kiến thức chuyên môn là một chuyện, nhưng điều quan trọng hơn là cách làm người, đối nhân xử thế, và những quan niệm đúng đắn về cuộc sống. Trong suốt những năm qua, anh ấy đã tuân theo lời dạy của Giáo sư Hàn, vì vậy đã có được mối quan hệ rất tốt trong giới.
Lê Nhiễm cũng rất kính trọng vị tiền bối này, chào hỏi anh ấy một cách lịch sự, đỡ Giáo sư Hàn ngồi vào ghế, hỏi Giáo sư muốn ăn món gì, rồi tự mình đi lấy thức ăn.
Khi Lê Nhiễm quay lại bên cạnh Giáo sư Hàn với thức ăn trên tay, trên ghế chỉ còn mỗi Giáo sư Hàn.
Giáo sư Hàn nhìn Lê Nhiễm đang ăn một cách yên lặng, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Tiểu Nhiễm, em thấy cháu trai của cô thế nào?”
Đây đã là lần thứ hai trong thời gian ngắn Giáo sư Hàn nhắc đến Đoạn Trần Dực, Lê Nhiễm không hiểu ý của bà.
Giáo sư Hàn có vẻ hơi lo lắng, chiều nay khi cháu trai đến chào tạm biệt bà, anh đã nói với bà rằng anh ta không thích kiểu người như Lê Nhiễm, và tuổi của Lê Nhiễm quá nhỏ, hai người không hợp nhau, anh ta cũng không có hứng thú với Lê Nhiễm.
Giáo sư Hàn đã mắng anh một trận, “Sao lại không hợp chứ? Nhìn ông bà của cháu đi, ông bà chênh nhau mười tuổi đấy! Cháu với Tiểu Nhiễm chỉ chênh chưa đến mười tuổi, hơn nữa Tiểu Nhiễm hoạt bát, tính cách lại tốt, bà chưa từng thấy cô gái nào tốt hơn con bé cả.”
Giáo sư Hàn thật sự rất thích Lê Nhiễm, thích đến mức muốn mang cô về nhà nuôi, nếu không thể có một cô cháu gái như vậy, thì cháu dâu bà cũng rất vui lòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng Đoạn Trần Dực lại nhăn mặt, “Bà ơi, cháu còn chưa muốn yêu đương, bà cũng biết cháu bận rộn thế nào mà, mỗi ngày phải tiếp khách không ngừng, nếu có thời gian rảnh, cháu chỉ muốn ở bên bà, thăm ba mẹ, hơn nữa…”
Những lời sau Đoạn Trần Dực không nói ra, anh cho rằng nếu bà biết được chuyện học trò tâm đắc của bà yêu đương quá sớm có lẽ không phải là chuyện tốt.
Mặc dù có thể anh và Lê Nhiễm chưa yêu nhau, nhưng anh ta nhận ra sự tương tác đặc biệt giữa Lê Nhiễm và Kỳ Cảnh Xuyên mà người ngoài khó mà nhận thấy được. Anh ta không muốn yêu đương là một chuyện, nhưng dù có yêu rồi, anh ta cũng tuyệt đối không làm những chuyện khiến người khác phải đau lòng.
Nhưng những chuyện cụ thể như vậy thì không cần thiết phải nói với bà, anh ta đã không còn nhỏ nữa, bà muốn tìm đối tượng cho anh ta là chuyện có thể hiểu được, nhưng đây là lần đầu bà kiên quyết yêu cầu anh ta theo đuổi ai đó.
“Bà đã lớn tuổi, hay quên, qua một thời gian sẽ quên thôi, cứ để nó tự nhiên,” Đoạn Trần Dực thầm nghĩ trong lòng.
Giáo sư Hàn nháy mắt với Lê Nhiễm, dường như rất kỳ vọng câu trả lời từ cô.
Lê Nhiễm không hiểu ý giáo sư của mình, suy nghĩ một chút rồi nói với giáo sư,
“Anh Đoạn xem ra rất tài giỏi, tuổi trẻ thành đạt, diện mạo cũng xuất chúng, trong số những người cùng tuổi chắc chắn là số một, khác biệt và xuất sắc hơn hẳn!”
Giáo sư Hàn vội vàng ngừng lời của Lê Nhiễm, “Dừng lại dừng lại, Tiểu Nhiễm, em đang đọc thành ngữ cho cô nghe sao? Cô muốn hỏi em là… là… em thấy cháu trai của cô thế nào? Có muốn cân nhắc việc yêu đương với thằng bé không? Không phải cô tự cao tự đại đâu, cháu trai cô thực sự là một người rất tốt đấy!”
Lê Nhiễm cuối cùng cũng hiểu ý của giáo sư, khuôn mặt trắng mịn của cô bất giác đỏ bừng lên. Cô thực sự không có hứng thú với Đoạn Trần Dực, chỉ coi anh ta là cháu trai của giáo sư, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.
“Giáo sư… Anh Đoạn rất tốt, nhưng chúng em không hợp.” Lê Nhiễm kiên quyết từ chối.
Giáo sư Hàn cảm thấy tiếc vô cùng, “Hai đứa còn chưa tiếp xúc với nhau, sao lại vội nói không hợp chứ, phải tiếp xúc mới biết có hợp hay không! Tiểu Nhiễm, em thấy Trần Dực lớn tuổi hơn em sao? Cô nói cho em biết, người lớn tuổi mới biết quan tâm người khác.”
Lê Nhiễm hiểu rất rõ rằng nếu từ chối không đủ dứt khoát thì sẽ có hậu quả, vì vậy cô lại một lần nữa giải thích rõ với giáo sư Hàn.
“Cô ơi, em và anh Đoạn thực sự không hợp, và… hình như em đã có người mình thích rồi.” Lê Nhiễm nghĩ đến người đó.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cô cũng không biết mình đối với anh rốt cuộc là cảm giác gì, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Tuy nhiên, mọi chuyện đều không vội, cô còn trẻ, có rất nhiều điều thú vị chờ cô đi trải nghiệm. Còn chuyện tình yêu thì để vài năm nữa hãy nói.
Lê Nhiễm không có ý định yêu đương trong thời gian ngắn, ít nhất trong vòng năm năm nữa cô muốn làm những điều có ý nghĩa hơn.
Cô không ngờ rằng, quyết định nhẹ nhàng của mình lại khiến những người theo đuổi cô trong tương lai phải chịu đựng vô vàn khổ sở, vì đôi khi chờ đợi thực sự có thể thử thách bản lĩnh của một người.
Giáo sư Hàn nghe Lê Nhiễm nói vậy thì không tiếp tục ép buộc nữa, bà vốn không phải là người cố chấp chỉ đi theo một con đường, ví dụ như trước đây khi tranh luận với đoàn đạo diễn về việc Lê Nhiễm làm biên kịch chính, bà đã chọn đi theo một con đường khác.
Có lẽ về chuyện Lê Nhiễm và cháu trai của mình, bà cần phải suy nghĩ kỹ hơn.
Giáo sư Hàn lại cười tươi nhìn Lê Nhiễm, một lần nữa không thể ngừng suy nghĩ.
“Nếu như Tiểu Nhiễm là cháu gái của mình thì tốt biết bao, vừa đáng yêu lại hiểu chuyện, hơn nữa trong lĩnh vực biên kịch lại tài năng như vậy, thật sự đã được truyền thụ những tinh hoa của mình, sao lại không phải là cháu gái ruột của mình nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro