Thiên Kim Giả Nàng Tiên Hạ Thủ Vi Cường
Chương 9:
Chẩm Thủy
2025-03-18 11:15:18
Chương 9:
“Cơ ngơi Tống gia lớn như vậy, quyền lực ngập trời, ai cam tâm chỉ làm một đóa hoa trong nhà kính, mặc người ta bài trí.”
“Tôi không cần sự sủng ái của Tống Thanh Thần, tôi cũng không cần tình yêu, thứ tôi muốn là lợi ích, là quyền lực của hắn, là tài sản của hắn.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Đình lấp lánh ánh sáng, “Chỉ là một cái hệ thống cỏn con cùng một cái cốt truyện thiểu năng như vậy không thể trói buộc được Tống Thanh Thần, đương nhiên cũng không thể trói buộc được tôi.”
“Chỉ tiếc, con cáo già Tống Thanh Thần này quá giảo hoạt, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cảnh giác với tôi, không cho cô lại gần tôi.”
Hóa ra, việc Tống Thanh Thần kéo tôi ra khỏi Tống Đình khi đó là để bảo vệ tôi.
Hàng mi của Tống Thanh Thần khẽ rung động, dường như hắn sắp tỉnh lại.
Tống Đình thở dài, “Trần Yểu, tôi nhớ tên cô là như vậy đúng không? Thật ra, tôi rất thích cô, cô có biết tại sao không?”
“A?” Tôi cảnh giác nhìn cô gái xinh đẹp, lộng lẫy trước mặt.
“Từ nhỏ tôi đã bị đưa đến trại trẻ mồ côi, phải sống trong môi trường mạnh được yếu thua như vậy. Sau này bố mẹ và ông nội đối xử tốt với tôi, nhưng họ cũng chỉ coi tôi như một con cờ để đối phó với Tống Thanh Thần mà thôi.”
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ có mỗi cô là thực sự quan tâm đến tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó khi cô đưa cho tôi cốc nước ấm kia.”
“Nể tình cốc nước đó, tôi đã tốt bụng nhắc nhở cô một câu, Tống gia toàn là cáo già ngàn năm, chuyện ôm nhầm con chỉ là một màn kịch ngu xuẩn mà thôi, xác suất xảy ra chuyện đó là cực kỳ thấp.”
Vậy thì, Tống Đình muốn biểu đạt điều gì?
Tôi muốn hỏi cho rõ, nhưng cô ta lại không cho tôi có cơ hội hỏi rõ.
Đợi đến khi Tống Thanh Thần hoàn toàn tỉnh táo lại, Tống Đình đã giẫm lên giày cao gót rời khỏi bệnh viện từ lâu rồi.
“Yêu Yêu, hôn anh đi.”
Tống Thanh Thần nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, trong đôi mắt hắn là dục vọng trần trụi.
Cô y tá đứng bên cạnh che miệng chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại giúp chúng tôi.
Tôi: “... Anh mới vừa tỉnh dậy thôi, đừng có mà ăn nói linh tinh nữa.”
Tống Thanh Thần kéo tôi lên giường bệnh, ôm chặt lấy eo tôi, khóe miệng xụ xuống, mắt ngấn lệ, “Hôn anh đi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cứu mạng, Tống Thanh Thần đang làm nũng sao?!
Tôi nhắm chặt mắt, chạm môi hắn một cái.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tống Thanh Thần còn chưa thỏa mãn, nhưng bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa. Cô y tá run rẩy bước vào, đưa cho Tống Thanh Thần một tập tài liệu:
“Đây là thứ cô Tống Đình để lại, cô ấy dặn tôi phải giao tận tay cho ngài. Tống tổng, những người xung quanh phòng bệnh đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, ngài cứ yên tâm.”
Ném xong củ khoai lang bỏng tay này, cô y tá vội vàng chuồn mất.
Tống Thanh Thần mở tập tài liệu ra.
Có lẽ là do tôi bị ảo giác, nhưng khoảnh khắc Tống Thanh Thần nhìn thấy nội dung bên trong, trên người hắn bỗng toát ra một loại cảm xúc dữ tợn lạ thường.
Đây là biểu hiện của việc hắn đang vô cùng tức giận.
Tống Thanh Thần là một người rất giỏi kiềm chế cảm xúc, rất hiếm khi hắn có biểu cảm như vậy.
Tôi tò mò ghé lại gần nhìn, nhưng tôi mới kịp liếc thấy một góc của trang giấy, Tống Thanh Thần đã đóng sập tập tài liệu lại.
“Đó là cái gì vậy?”
“Đơn từ chức.” Tống Thanh Thần trả lời một cách bình thản, nụ cười vẫn dịu dàng như thường lệ.
Cứ như thể vẻ hung dữ vừa rồi chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
“Chấp nhận thua cược, bọn họ đã thua rồi.”
“Vậy chú sẽ làm gì họ, chú út...” Tôi nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng sửa miệng, “Tống Thanh Thần.”
“Xin lỗi, quen miệng quá nên khó sửa.” Tôi bĩu môi.
“Khó sửa thì đừng sửa nữa.” Tống Thanh Thần dính lấy tôi, “Yêu Yêu, em có thể nói cho anh biết vì sao khi đó em lại quyết tâm rời đi như vậy không, dù em cũng thích anh?”
Tôi suy nghĩ vài giây, quyết định nói thật, “Vì em muốn sống sót. Khi đó có một thế lực thần bí đã nói với em rằng nếu em không đi, em sẽ phải chết. Anh tin không?”
Mặc dù đến chính tôi cũng thấy cái lý do này thật vớ vẩn.
“Anh tin, em nói gì anh cũng tin.” Tống Thanh Thần cọ mái tóc đen mềm mại vào vành tai tôi, khiến tôi có chút ngứa ngáy: “Yêu Yêu, em đã phải chịu rất nhiều uất ức rồi.”
“Cơ ngơi Tống gia lớn như vậy, quyền lực ngập trời, ai cam tâm chỉ làm một đóa hoa trong nhà kính, mặc người ta bài trí.”
“Tôi không cần sự sủng ái của Tống Thanh Thần, tôi cũng không cần tình yêu, thứ tôi muốn là lợi ích, là quyền lực của hắn, là tài sản của hắn.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Đình lấp lánh ánh sáng, “Chỉ là một cái hệ thống cỏn con cùng một cái cốt truyện thiểu năng như vậy không thể trói buộc được Tống Thanh Thần, đương nhiên cũng không thể trói buộc được tôi.”
“Chỉ tiếc, con cáo già Tống Thanh Thần này quá giảo hoạt, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cảnh giác với tôi, không cho cô lại gần tôi.”
Hóa ra, việc Tống Thanh Thần kéo tôi ra khỏi Tống Đình khi đó là để bảo vệ tôi.
Hàng mi của Tống Thanh Thần khẽ rung động, dường như hắn sắp tỉnh lại.
Tống Đình thở dài, “Trần Yểu, tôi nhớ tên cô là như vậy đúng không? Thật ra, tôi rất thích cô, cô có biết tại sao không?”
“A?” Tôi cảnh giác nhìn cô gái xinh đẹp, lộng lẫy trước mặt.
“Từ nhỏ tôi đã bị đưa đến trại trẻ mồ côi, phải sống trong môi trường mạnh được yếu thua như vậy. Sau này bố mẹ và ông nội đối xử tốt với tôi, nhưng họ cũng chỉ coi tôi như một con cờ để đối phó với Tống Thanh Thần mà thôi.”
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ có mỗi cô là thực sự quan tâm đến tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó khi cô đưa cho tôi cốc nước ấm kia.”
“Nể tình cốc nước đó, tôi đã tốt bụng nhắc nhở cô một câu, Tống gia toàn là cáo già ngàn năm, chuyện ôm nhầm con chỉ là một màn kịch ngu xuẩn mà thôi, xác suất xảy ra chuyện đó là cực kỳ thấp.”
Vậy thì, Tống Đình muốn biểu đạt điều gì?
Tôi muốn hỏi cho rõ, nhưng cô ta lại không cho tôi có cơ hội hỏi rõ.
Đợi đến khi Tống Thanh Thần hoàn toàn tỉnh táo lại, Tống Đình đã giẫm lên giày cao gót rời khỏi bệnh viện từ lâu rồi.
“Yêu Yêu, hôn anh đi.”
Tống Thanh Thần nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, trong đôi mắt hắn là dục vọng trần trụi.
Cô y tá đứng bên cạnh che miệng chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại giúp chúng tôi.
Tôi: “... Anh mới vừa tỉnh dậy thôi, đừng có mà ăn nói linh tinh nữa.”
Tống Thanh Thần kéo tôi lên giường bệnh, ôm chặt lấy eo tôi, khóe miệng xụ xuống, mắt ngấn lệ, “Hôn anh đi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cứu mạng, Tống Thanh Thần đang làm nũng sao?!
Tôi nhắm chặt mắt, chạm môi hắn một cái.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tống Thanh Thần còn chưa thỏa mãn, nhưng bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa. Cô y tá run rẩy bước vào, đưa cho Tống Thanh Thần một tập tài liệu:
“Đây là thứ cô Tống Đình để lại, cô ấy dặn tôi phải giao tận tay cho ngài. Tống tổng, những người xung quanh phòng bệnh đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, ngài cứ yên tâm.”
Ném xong củ khoai lang bỏng tay này, cô y tá vội vàng chuồn mất.
Tống Thanh Thần mở tập tài liệu ra.
Có lẽ là do tôi bị ảo giác, nhưng khoảnh khắc Tống Thanh Thần nhìn thấy nội dung bên trong, trên người hắn bỗng toát ra một loại cảm xúc dữ tợn lạ thường.
Đây là biểu hiện của việc hắn đang vô cùng tức giận.
Tống Thanh Thần là một người rất giỏi kiềm chế cảm xúc, rất hiếm khi hắn có biểu cảm như vậy.
Tôi tò mò ghé lại gần nhìn, nhưng tôi mới kịp liếc thấy một góc của trang giấy, Tống Thanh Thần đã đóng sập tập tài liệu lại.
“Đó là cái gì vậy?”
“Đơn từ chức.” Tống Thanh Thần trả lời một cách bình thản, nụ cười vẫn dịu dàng như thường lệ.
Cứ như thể vẻ hung dữ vừa rồi chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
“Chấp nhận thua cược, bọn họ đã thua rồi.”
“Vậy chú sẽ làm gì họ, chú út...” Tôi nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng sửa miệng, “Tống Thanh Thần.”
“Xin lỗi, quen miệng quá nên khó sửa.” Tôi bĩu môi.
“Khó sửa thì đừng sửa nữa.” Tống Thanh Thần dính lấy tôi, “Yêu Yêu, em có thể nói cho anh biết vì sao khi đó em lại quyết tâm rời đi như vậy không, dù em cũng thích anh?”
Tôi suy nghĩ vài giây, quyết định nói thật, “Vì em muốn sống sót. Khi đó có một thế lực thần bí đã nói với em rằng nếu em không đi, em sẽ phải chết. Anh tin không?”
Mặc dù đến chính tôi cũng thấy cái lý do này thật vớ vẩn.
“Anh tin, em nói gì anh cũng tin.” Tống Thanh Thần cọ mái tóc đen mềm mại vào vành tai tôi, khiến tôi có chút ngứa ngáy: “Yêu Yêu, em đã phải chịu rất nhiều uất ức rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro