Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 99
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Cô ấy không chỉ tự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm mà còn kéo theo cả Tần Chiêu Chiêu.
"Xin lỗi..."
Tần Chiêu Chiêu nhìn cô, lắc đầu nhẹ nhàng.
"Đừng nói những lời đó nữa."
Dù sao, cô cũng đã tự nguyện đi cùng, ai có thể ngờ lại gặp phải tình huống này?
Lúc này, hai gã đàn ông đã hút thuốc xong. Tên sẹo đứng dậy, nhìn về phía họ, trầm giọng ra lệnh: "Đi tiếp thôi."
Tần Chiêu Chiêu đứng lên, đưa túi nước trả lại cho người đàn ông kia, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Ánh mắt hắn lóe lên một tia nhìn khó đoán, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý. Hắn cười, một nụ cười khó hiểu khiến Tần Chiêu Chiêu có cảm giác như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Người này không đơn giản.
Cô cảm thấy mình không thể đấu lại hắn, ít nhất là trong lúc này.
Cô quay sang Trương Mỹ Phượng, nhẹ giọng: "Chị mệt rồi đúng không? Để em cõng Tiểu Bảo giúp chị."
"Không cần đâu, chị đã nghỉ đủ rồi. Em phải giữ sức." Trương Mỹ Phượng nói rất nhỏ.
Tần Chiêu Chiêu hiểu ý cô ấy.
Không còn cách nào khác, Trương Mỹ Phượng tiếp tục cõng Tiểu Bảo, theo chân bọn chúng đi tiếp.
Sau một quãng đường dài, cuối cùng họ cũng đến chân núi. Nhưng ngay khi vừa dừng lại, tên sẹo đột nhiên cất giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Cô đi trước cùng anh em của tôi. Tôi sẽ đi với cô ta."
Hắn chỉ tay về phía người đàn ông kia, ý muốn tách họ ra.
Trương Mỹ Phượng hoảng hốt, vô thức lùi lại một bước, đứng sát vào Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu bước lên trước, chắn trước hai mẹ con họ. Trong tay cô vẫn còn mấy cây kim bạc. Nếu có cơ hội, cô có thể dùng chúng để tạm thời khống chế hắn.
Cô cố kéo dài thời gian, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao phải tách ra?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tên sẹo bật cười lớn, giọng điệu đầy châm chọc: "Tôi bảo tách ra thì phải tách ra, còn cần lý do sao?"
Lời nói của hắn khiến Tần Chiêu Chiêu càng thêm chắc chắn—bọn chúng không hề định đưa họ ra khỏi núi.
Cô nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng: "Các người không định dẫn chúng tôi ra khỏi núi. Rốt cuộc các người muốn gì?"
Tên sẹo không che giấu nữa, nở một nụ cười hiểm ác: "Chẳng phải các cô đã nghĩ bọn tôi không phải người tốt rồi sao? Giờ tôi nói thật nhé—cô và cô ta cùng thằng nhóc kia, đều đã bị tôi bán rồi. Cho nên, phải tách ra đi."
Lời nói của hắn lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức khiến sống lưng Trương Mỹ Phượng lạnh toát.
Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay, cảm giác căng thẳng trong lòng bỗng chốc tan biến.
Cô đã đoán được bọn chúng có âm mưu, nhưng đến giờ khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, cô lại không còn thấy hoảng loạn nữa.
Trái tim vẫn đập mạnh, nhưng đầu óc cô đã trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Thời khắc sống còn đã đến.
Trong tay cô vẫn còn những cây kim bạc. Nếu bị buộc phải đi cùng người đàn ông kia, cô chắc chắn sẽ tìm được cơ hội để hành động.
"Xin lỗi..."
Tần Chiêu Chiêu nhìn cô, lắc đầu nhẹ nhàng.
"Đừng nói những lời đó nữa."
Dù sao, cô cũng đã tự nguyện đi cùng, ai có thể ngờ lại gặp phải tình huống này?
Lúc này, hai gã đàn ông đã hút thuốc xong. Tên sẹo đứng dậy, nhìn về phía họ, trầm giọng ra lệnh: "Đi tiếp thôi."
Tần Chiêu Chiêu đứng lên, đưa túi nước trả lại cho người đàn ông kia, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Ánh mắt hắn lóe lên một tia nhìn khó đoán, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý. Hắn cười, một nụ cười khó hiểu khiến Tần Chiêu Chiêu có cảm giác như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Người này không đơn giản.
Cô cảm thấy mình không thể đấu lại hắn, ít nhất là trong lúc này.
Cô quay sang Trương Mỹ Phượng, nhẹ giọng: "Chị mệt rồi đúng không? Để em cõng Tiểu Bảo giúp chị."
"Không cần đâu, chị đã nghỉ đủ rồi. Em phải giữ sức." Trương Mỹ Phượng nói rất nhỏ.
Tần Chiêu Chiêu hiểu ý cô ấy.
Không còn cách nào khác, Trương Mỹ Phượng tiếp tục cõng Tiểu Bảo, theo chân bọn chúng đi tiếp.
Sau một quãng đường dài, cuối cùng họ cũng đến chân núi. Nhưng ngay khi vừa dừng lại, tên sẹo đột nhiên cất giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Cô đi trước cùng anh em của tôi. Tôi sẽ đi với cô ta."
Hắn chỉ tay về phía người đàn ông kia, ý muốn tách họ ra.
Trương Mỹ Phượng hoảng hốt, vô thức lùi lại một bước, đứng sát vào Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu bước lên trước, chắn trước hai mẹ con họ. Trong tay cô vẫn còn mấy cây kim bạc. Nếu có cơ hội, cô có thể dùng chúng để tạm thời khống chế hắn.
Cô cố kéo dài thời gian, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao phải tách ra?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tên sẹo bật cười lớn, giọng điệu đầy châm chọc: "Tôi bảo tách ra thì phải tách ra, còn cần lý do sao?"
Lời nói của hắn khiến Tần Chiêu Chiêu càng thêm chắc chắn—bọn chúng không hề định đưa họ ra khỏi núi.
Cô nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng: "Các người không định dẫn chúng tôi ra khỏi núi. Rốt cuộc các người muốn gì?"
Tên sẹo không che giấu nữa, nở một nụ cười hiểm ác: "Chẳng phải các cô đã nghĩ bọn tôi không phải người tốt rồi sao? Giờ tôi nói thật nhé—cô và cô ta cùng thằng nhóc kia, đều đã bị tôi bán rồi. Cho nên, phải tách ra đi."
Lời nói của hắn lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức khiến sống lưng Trương Mỹ Phượng lạnh toát.
Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay, cảm giác căng thẳng trong lòng bỗng chốc tan biến.
Cô đã đoán được bọn chúng có âm mưu, nhưng đến giờ khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, cô lại không còn thấy hoảng loạn nữa.
Trái tim vẫn đập mạnh, nhưng đầu óc cô đã trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Thời khắc sống còn đã đến.
Trong tay cô vẫn còn những cây kim bạc. Nếu bị buộc phải đi cùng người đàn ông kia, cô chắc chắn sẽ tìm được cơ hội để hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro