Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 576
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Nghe mẹ lo lắng, Lục Dao bật cười, trấn an bà:
"Mẹ yên tâm, con sống rất tốt. Nhà chồng con ai cũng quý con, không ai thấy con khó chịu hay phiền cả. Họ còn nói thích con vì con thẳng thắn, không vòng vo. Hơn nữa, mẹ chồng con đối xử với con chẳng khác nào con gái ruột, con thấy thoải mái hơn cả lúc ở nhà mình nữa kìa!"
Dư Hoa nghe vậy, cuối cùng cũng thực sự yên lòng.
Hai ngày sau, đến ngày Lục Trầm phải trở về đơn vị.
Tần Chiêu Chiêu bịn rịn tiễn chồng ra ga tàu. Cô đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng anh cho đến khi anh qua cửa soát vé, bước vào sân ga. Lục Trầm ngoái đầu lại, vẫy tay chào cô và bố mẹ.
Tần Chiêu Chiêu nhìn theo cho đến khi dáng anh khuất hẳn, lòng cô trống rỗng như thể vừa mất đi thứ gì đó quan trọng.
Cô thực sự rất muốn đi cùng anh, nhưng điều kiện y tế ở đơn vị không tốt, để đảm bảo an toàn cho con, cô chỉ có thể ở lại.
Dư Hoa đứng bên cạnh, thấy cô vẫn cứ dõi mắt nhìn theo, trong lòng cũng buồn theo. Nhưng bà khẽ vòng tay qua vai con dâu, nhẹ giọng nói:
"Đi thôi con, đừng nhìn nữa. Người ta đã không thấy mình rồi."
Tần Chiêu Chiêu cắn môi, cố nén cảm xúc, lặng lẽ theo bố mẹ chồng trở về nhà.
Sau khi Lục Trầm đi, cuộc sống của Tần Chiêu Chiêu ở nhà vẫn rất yên bình.
Nhờ có người giúp việc, cô chẳng cần phải động tay vào việc gì. Thời gian rảnh rỗi, cô chỉ ngồi đọc sách về y học—không chỉ đông y, mà cả tây y cô cũng tìm hiểu. Những cuốn sách này đều do Lục Dao mượn từ thư viện về cho cô.
Lục Dao tò mò hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Sao tự nhiên chị lại đọc mấy cuốn sách này thế?"
Tần Chiêu Chiêu chỉ cười nhẹ:
"Chị có hứng thú với nó thôi."
Dư Hoa thì không nghĩ đơn giản như vậy.
Bà thấy Tần Chiêu Chiêu suốt ngày ôm mấy cuốn sách y dày cộp, ban đầu còn nghĩ cô chỉ đọc chơi, nhưng không ngờ cô lại chăm chú ghi chép, nghiên cứu nghiêm túc.
Một ngày nọ, bà cầm thử một quyển lên xem, nhưng toàn là thuật ngữ chuyên ngành, bà chẳng hiểu nổi.
Nhớ lại hoàn cảnh của Tần Chiêu Chiêu, bà càng thấy khó tin hơn.
Cô chưa học hết cấp hai, vậy mà lại đọc những cuốn sách phức tạp thế này, không những đọc mà còn đọc say mê như vậy.
Không nhịn được, bà hỏi:
"Chiêu Chiêu, sao con lại thích đọc những cuốn sách này? Con có hiểu hết không đấy?"
Tần Chiêu Chiêu hơi lúng túng. Bà biết rõ cô chưa học xong cấp hai, nếu nói thật thì sợ bà sẽ không tin. Nghĩ một lát, cô chỉ đơn giản đáp:
"Con thấy đông y rất thú vị, nên muốn tìm hiểu. Sau này con muốn trở thành bác sĩ."
Dư Hoa nghe vậy thì mừng rỡ.
Hiện nay, nhà nước đã khôi phục chính sách thi đại học. Lục Phi cũng nhờ tự học để thi mà đỗ đại học, sau đó được phân công công tác ở cơ quan nhà nước. Nếu Tần Chiêu Chiêu có thể học đại học y, sau này ra trường làm bác sĩ, thì tương lai cũng rất rộng mở.
"Mẹ yên tâm, con sống rất tốt. Nhà chồng con ai cũng quý con, không ai thấy con khó chịu hay phiền cả. Họ còn nói thích con vì con thẳng thắn, không vòng vo. Hơn nữa, mẹ chồng con đối xử với con chẳng khác nào con gái ruột, con thấy thoải mái hơn cả lúc ở nhà mình nữa kìa!"
Dư Hoa nghe vậy, cuối cùng cũng thực sự yên lòng.
Hai ngày sau, đến ngày Lục Trầm phải trở về đơn vị.
Tần Chiêu Chiêu bịn rịn tiễn chồng ra ga tàu. Cô đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng anh cho đến khi anh qua cửa soát vé, bước vào sân ga. Lục Trầm ngoái đầu lại, vẫy tay chào cô và bố mẹ.
Tần Chiêu Chiêu nhìn theo cho đến khi dáng anh khuất hẳn, lòng cô trống rỗng như thể vừa mất đi thứ gì đó quan trọng.
Cô thực sự rất muốn đi cùng anh, nhưng điều kiện y tế ở đơn vị không tốt, để đảm bảo an toàn cho con, cô chỉ có thể ở lại.
Dư Hoa đứng bên cạnh, thấy cô vẫn cứ dõi mắt nhìn theo, trong lòng cũng buồn theo. Nhưng bà khẽ vòng tay qua vai con dâu, nhẹ giọng nói:
"Đi thôi con, đừng nhìn nữa. Người ta đã không thấy mình rồi."
Tần Chiêu Chiêu cắn môi, cố nén cảm xúc, lặng lẽ theo bố mẹ chồng trở về nhà.
Sau khi Lục Trầm đi, cuộc sống của Tần Chiêu Chiêu ở nhà vẫn rất yên bình.
Nhờ có người giúp việc, cô chẳng cần phải động tay vào việc gì. Thời gian rảnh rỗi, cô chỉ ngồi đọc sách về y học—không chỉ đông y, mà cả tây y cô cũng tìm hiểu. Những cuốn sách này đều do Lục Dao mượn từ thư viện về cho cô.
Lục Dao tò mò hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Sao tự nhiên chị lại đọc mấy cuốn sách này thế?"
Tần Chiêu Chiêu chỉ cười nhẹ:
"Chị có hứng thú với nó thôi."
Dư Hoa thì không nghĩ đơn giản như vậy.
Bà thấy Tần Chiêu Chiêu suốt ngày ôm mấy cuốn sách y dày cộp, ban đầu còn nghĩ cô chỉ đọc chơi, nhưng không ngờ cô lại chăm chú ghi chép, nghiên cứu nghiêm túc.
Một ngày nọ, bà cầm thử một quyển lên xem, nhưng toàn là thuật ngữ chuyên ngành, bà chẳng hiểu nổi.
Nhớ lại hoàn cảnh của Tần Chiêu Chiêu, bà càng thấy khó tin hơn.
Cô chưa học hết cấp hai, vậy mà lại đọc những cuốn sách phức tạp thế này, không những đọc mà còn đọc say mê như vậy.
Không nhịn được, bà hỏi:
"Chiêu Chiêu, sao con lại thích đọc những cuốn sách này? Con có hiểu hết không đấy?"
Tần Chiêu Chiêu hơi lúng túng. Bà biết rõ cô chưa học xong cấp hai, nếu nói thật thì sợ bà sẽ không tin. Nghĩ một lát, cô chỉ đơn giản đáp:
"Con thấy đông y rất thú vị, nên muốn tìm hiểu. Sau này con muốn trở thành bác sĩ."
Dư Hoa nghe vậy thì mừng rỡ.
Hiện nay, nhà nước đã khôi phục chính sách thi đại học. Lục Phi cũng nhờ tự học để thi mà đỗ đại học, sau đó được phân công công tác ở cơ quan nhà nước. Nếu Tần Chiêu Chiêu có thể học đại học y, sau này ra trường làm bác sĩ, thì tương lai cũng rất rộng mở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro