Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 561
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Dư Hoa thở dài một hơi, cuối cùng cũng gật đầu:
“Thôi được. Lục Phi, mấy ngày này con không được để vết thương dính nước, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi.”
Lục Phi mỉm cười gật đầu.
Tần Chiêu Chiêu biết chuyện này cũng do Lục Trầm kể lại.
Nằm trên giường, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng chậm rãi nói:
“Em thấy chị ấy không phải có vấn đề về thần kinh, mà là tự ti quá mức, tâm lý không lành mạnh. Cách nhìn nhận vấn đề của chị ấy khác chúng ta, chắc chắn có liên quan đến môi trường sống từ nhỏ. Nguyên nhân nằm ở vấn đề tâm lý.”
Lục Trầm không đồng tình lắm, giọng anh trầm xuống:
“Dù là tâm lý hay thần kinh, thì giờ chị ấy cũng đã ly hôn với anh trai rồi, không còn liên quan gì đến nhà mình nữa. Ngày mai là mùng 9, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Đợi Lục Dao làm đám cưới xong, kỳ nghỉ phép một tháng của anh cũng hết, chúng ta sẽ về lại khu gia đình quân nhân.”
Tần Chiêu Chiêu cuộn mình trong chăn ấm, ôm lấy cơ thể như lò than của Lục Trầm, giọng nhỏ nhẹ:
“Ừ.”
Lục Trầm cứng đờ người.
Từ khi Tần Chiêu Chiêu mang thai, anh không còn chạm vào cô nữa. Không phải vì anh không muốn, mà vì sợ ảnh hưởng đến con. Mỗi đêm nằm cạnh vợ, anh phải tự nhắc mình kiềm chế, giữ khoảng cách để tránh nghĩ lung tung.
Nhưng hôm nay cô lại chủ động ôm anh như thế này...
Giọng anh trầm khàn, hơi thở cũng nặng nề hơn:
“Em ôm anh như vậy, anh không chịu nổi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Chiêu Chiêu là một người phụ nữ bình thường, cô cũng có nhu cầu. Dù sao hai người đã hơn ba tháng không gần gũi. Hôm nay làm như vậy là vì bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu.
Ba tháng rồi, đứa bé đã ổn định, vợ chồng chỉ cần cẩn thận một chút thì không ảnh hưởng gì.
Cô khẽ ghé sát tai anh, thì thầm:
“Không chịu nổi thì không cần nhịn.”
Hơi thở Lục Trầm cứng lại, giọng nói có chút run:
“Được chứ?”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
“Giờ con đã hơn ba tháng rồi, cẩn thận chút là không sao đâu.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Thật.” Cô nhoẻn miệng cười. “Nhưng nếu anh còn chần chừ nữa thì em đổi ý đấy.”
Làm sao Lục Trầm có thể bỏ qua cơ hội này?
Ánh mắt anh tối sầm lại, không nói thêm lời nào, cúi xuống hôn cô...
Sáng hôm sau, khi Lục Trầm thức dậy, Tần Chiêu Chiêu vẫn còn ngủ say. Nghĩ đến chuyện tối qua, khóe miệng anh bất giác cong lên. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi mới chậm rãi rời giường.
Sau khi thay đồ xong, anh cẩn thận kéo chăn đắp lại cho cô, sau đó rời khỏi phòng.
Bên ngoài trời vẫn còn lờ mờ sáng, chiếc đồng hồ gỗ lớn trong phòng khách chỉ đúng 6 giờ.
Không khí trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân anh vang nhẹ trên sàn gỗ.
“Thôi được. Lục Phi, mấy ngày này con không được để vết thương dính nước, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi.”
Lục Phi mỉm cười gật đầu.
Tần Chiêu Chiêu biết chuyện này cũng do Lục Trầm kể lại.
Nằm trên giường, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng chậm rãi nói:
“Em thấy chị ấy không phải có vấn đề về thần kinh, mà là tự ti quá mức, tâm lý không lành mạnh. Cách nhìn nhận vấn đề của chị ấy khác chúng ta, chắc chắn có liên quan đến môi trường sống từ nhỏ. Nguyên nhân nằm ở vấn đề tâm lý.”
Lục Trầm không đồng tình lắm, giọng anh trầm xuống:
“Dù là tâm lý hay thần kinh, thì giờ chị ấy cũng đã ly hôn với anh trai rồi, không còn liên quan gì đến nhà mình nữa. Ngày mai là mùng 9, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Đợi Lục Dao làm đám cưới xong, kỳ nghỉ phép một tháng của anh cũng hết, chúng ta sẽ về lại khu gia đình quân nhân.”
Tần Chiêu Chiêu cuộn mình trong chăn ấm, ôm lấy cơ thể như lò than của Lục Trầm, giọng nhỏ nhẹ:
“Ừ.”
Lục Trầm cứng đờ người.
Từ khi Tần Chiêu Chiêu mang thai, anh không còn chạm vào cô nữa. Không phải vì anh không muốn, mà vì sợ ảnh hưởng đến con. Mỗi đêm nằm cạnh vợ, anh phải tự nhắc mình kiềm chế, giữ khoảng cách để tránh nghĩ lung tung.
Nhưng hôm nay cô lại chủ động ôm anh như thế này...
Giọng anh trầm khàn, hơi thở cũng nặng nề hơn:
“Em ôm anh như vậy, anh không chịu nổi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Chiêu Chiêu là một người phụ nữ bình thường, cô cũng có nhu cầu. Dù sao hai người đã hơn ba tháng không gần gũi. Hôm nay làm như vậy là vì bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu.
Ba tháng rồi, đứa bé đã ổn định, vợ chồng chỉ cần cẩn thận một chút thì không ảnh hưởng gì.
Cô khẽ ghé sát tai anh, thì thầm:
“Không chịu nổi thì không cần nhịn.”
Hơi thở Lục Trầm cứng lại, giọng nói có chút run:
“Được chứ?”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
“Giờ con đã hơn ba tháng rồi, cẩn thận chút là không sao đâu.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Thật.” Cô nhoẻn miệng cười. “Nhưng nếu anh còn chần chừ nữa thì em đổi ý đấy.”
Làm sao Lục Trầm có thể bỏ qua cơ hội này?
Ánh mắt anh tối sầm lại, không nói thêm lời nào, cúi xuống hôn cô...
Sáng hôm sau, khi Lục Trầm thức dậy, Tần Chiêu Chiêu vẫn còn ngủ say. Nghĩ đến chuyện tối qua, khóe miệng anh bất giác cong lên. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi mới chậm rãi rời giường.
Sau khi thay đồ xong, anh cẩn thận kéo chăn đắp lại cho cô, sau đó rời khỏi phòng.
Bên ngoài trời vẫn còn lờ mờ sáng, chiếc đồng hồ gỗ lớn trong phòng khách chỉ đúng 6 giờ.
Không khí trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân anh vang nhẹ trên sàn gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro