Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 558
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Lục Phi không muốn tranh cãi trước mặt hai đứa nhỏ, nhưng nghe những lời vô lý đó, anh vẫn phải nhẫn nhịn giải thích:
"Em nghĩ nhiều rồi. Không ai nói xấu em trước mặt con cả. Người nhà cũng không nhắc gì về em, mà có nhắc thì cũng toàn là chuyện tốt thôi."
"Anh tưởng tôi tin chắc? Nếu không có ai nói gì, Á Á sẽ không đối xử với tôi như thế này!"
Cô ta không thèm nghe thêm, trực tiếp đưa tay kéo Á Á từ trong lòng Lục Phi:
"Á Á, đến đây với mẹ!"
Nhưng vừa thấy mẹ đưa tay ra, Á Á lập tức khóc òa lên, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Lục Phi sợ con bị tổn thương, do dự một chút rồi buông tay.
Giang Tâm Liên ôm lấy con vào lòng, vỗ nhẹ lưng con gái, giọng đầy uất ức:
"Á Á, mẹ là mẹ của con. Trên đời này chỉ có mẹ mới là người yêu con và Thanh Thanh nhất. Những người khác đều giả dối, họ chỉ muốn khiến con ghét mẹ thôi. Con không được tin những gì họ nói, họ đều là người xấu!"
Á Á chỉ biết khóc nức nở, thân hình nhỏ bé run rẩy trong vòng tay mẹ.
Thanh Thanh thấy mẹ như vậy, lại nhìn chị gái khóc không ngừng, trong lòng hoảng sợ. Cô nhóc lập tức nhào về phía Lục Phi, níu chặt lấy quần anh, cũng òa khóc theo.
Lục Phi cúi xuống bế Thanh Thanh lên, dịu dàng dỗ dành:
"Không sao, không sao đâu, Thanh Thanh đừng sợ." Sau đó, anh lạnh lùng nhìn Giang Tâm Liên, giọng trầm xuống:
"Giang Tâm Liên, cô có biết mình đang nói cái gì không? Cô đang làm bọn trẻ sợ đấy! Mau trả Á Á lại đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giang Tâm Liên ôm chặt lấy Á Á hơn, mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc vì kích động:
"Á Á, nói cho mẹ biết đi, có phải bà nội đã nói xấu mẹ trước mặt con không? Có phải bà không cho con đến gặp mẹ không? Nói đi! Con nói đi!"
Á Á khóc đến mức nghẹn thở, không thể trả lời.
Lục Phi nhìn con gái bị dồn ép đến mức này, trong lòng bùng lên lửa giận. Không chút do dự, anh giơ tay tát mạnh Giang Tâm Liên một cái.
Chát!
Âm thanh giòn tan vang lên giữa không gian ngột ngạt.
Giang Tâm Liên ngẩn ra. Cái tát của Lục Phi khiến cô ta sững sờ, cả người như tỉnh lại khỏi cơn hoảng loạn.
Nhân lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, Lục Phi lập tức bế Á Á ra khỏi vòng tay cô ta, ôm con vào lòng bảo vệ. Giọng anh lạnh đến thấu xương:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Giang Tâm Liên, nếu cô có bệnh thì đi mà chữa. Chữa xong rồi hãy đến gặp bọn trẻ!"
Nói xong, anh xoay người định rời đi.
Nhưng Giang Tâm Liên không để yên. Cô ta lao lên túm lấy cánh tay anh, hét lên:
"Lục Phi! Anh dám đánh tôi? Vì con mà anh ra tay với tôi sao?"
Cô ta không thể tin nổi. Từ khi kết hôn đến nay, dù có cãi nhau thế nào, Lục Phi cũng chưa từng chạm vào cô ta. Vậy mà hôm nay, ngay trước mặt con, anh lại thẳng tay tát cô ta.
Cơn giận dồn nén bao lâu nay lập tức bùng lên dữ dội.
Cô ta như phát điên, túm áo, đ.ấ.m vào lưng Lục Phi, từng cú đ.ấ.m mang theo sự uất hận tột cùng.
"Em nghĩ nhiều rồi. Không ai nói xấu em trước mặt con cả. Người nhà cũng không nhắc gì về em, mà có nhắc thì cũng toàn là chuyện tốt thôi."
"Anh tưởng tôi tin chắc? Nếu không có ai nói gì, Á Á sẽ không đối xử với tôi như thế này!"
Cô ta không thèm nghe thêm, trực tiếp đưa tay kéo Á Á từ trong lòng Lục Phi:
"Á Á, đến đây với mẹ!"
Nhưng vừa thấy mẹ đưa tay ra, Á Á lập tức khóc òa lên, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Lục Phi sợ con bị tổn thương, do dự một chút rồi buông tay.
Giang Tâm Liên ôm lấy con vào lòng, vỗ nhẹ lưng con gái, giọng đầy uất ức:
"Á Á, mẹ là mẹ của con. Trên đời này chỉ có mẹ mới là người yêu con và Thanh Thanh nhất. Những người khác đều giả dối, họ chỉ muốn khiến con ghét mẹ thôi. Con không được tin những gì họ nói, họ đều là người xấu!"
Á Á chỉ biết khóc nức nở, thân hình nhỏ bé run rẩy trong vòng tay mẹ.
Thanh Thanh thấy mẹ như vậy, lại nhìn chị gái khóc không ngừng, trong lòng hoảng sợ. Cô nhóc lập tức nhào về phía Lục Phi, níu chặt lấy quần anh, cũng òa khóc theo.
Lục Phi cúi xuống bế Thanh Thanh lên, dịu dàng dỗ dành:
"Không sao, không sao đâu, Thanh Thanh đừng sợ." Sau đó, anh lạnh lùng nhìn Giang Tâm Liên, giọng trầm xuống:
"Giang Tâm Liên, cô có biết mình đang nói cái gì không? Cô đang làm bọn trẻ sợ đấy! Mau trả Á Á lại đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giang Tâm Liên ôm chặt lấy Á Á hơn, mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc vì kích động:
"Á Á, nói cho mẹ biết đi, có phải bà nội đã nói xấu mẹ trước mặt con không? Có phải bà không cho con đến gặp mẹ không? Nói đi! Con nói đi!"
Á Á khóc đến mức nghẹn thở, không thể trả lời.
Lục Phi nhìn con gái bị dồn ép đến mức này, trong lòng bùng lên lửa giận. Không chút do dự, anh giơ tay tát mạnh Giang Tâm Liên một cái.
Chát!
Âm thanh giòn tan vang lên giữa không gian ngột ngạt.
Giang Tâm Liên ngẩn ra. Cái tát của Lục Phi khiến cô ta sững sờ, cả người như tỉnh lại khỏi cơn hoảng loạn.
Nhân lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, Lục Phi lập tức bế Á Á ra khỏi vòng tay cô ta, ôm con vào lòng bảo vệ. Giọng anh lạnh đến thấu xương:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Giang Tâm Liên, nếu cô có bệnh thì đi mà chữa. Chữa xong rồi hãy đến gặp bọn trẻ!"
Nói xong, anh xoay người định rời đi.
Nhưng Giang Tâm Liên không để yên. Cô ta lao lên túm lấy cánh tay anh, hét lên:
"Lục Phi! Anh dám đánh tôi? Vì con mà anh ra tay với tôi sao?"
Cô ta không thể tin nổi. Từ khi kết hôn đến nay, dù có cãi nhau thế nào, Lục Phi cũng chưa từng chạm vào cô ta. Vậy mà hôm nay, ngay trước mặt con, anh lại thẳng tay tát cô ta.
Cơn giận dồn nén bao lâu nay lập tức bùng lên dữ dội.
Cô ta như phát điên, túm áo, đ.ấ.m vào lưng Lục Phi, từng cú đ.ấ.m mang theo sự uất hận tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro