Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 551
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Trong lòng Lục Phi không còn chút rung động nào nữa. Anh ta đã cạn tình với người vợ này rồi.
Giọng anh ta lạnh tanh:
“Tình cảm gì? Đến con cái của mình em còn không có tình cảm, sao có thể yêu anh được? Giang Tâm Liên, đừng nói thêm gì nữa, anh không muốn có bất cứ liên quan nào với em nữa.”
Giang Tâm Liên thoáng chột dạ, nhưng vẫn gượng cười, giọng có chút bất bình:
“Lục Phi, bao nhiêu năm sống cùng nhau, anh lại nghĩ về em như vậy sao? Em yêu con mình hơn bất cứ ai hết. Chẳng lẽ vì muốn ly hôn mà anh phải gán cho em những tội ác như thế?”
Lục Phi cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:
“Em mà yêu con hả? Nếu yêu con, tại sao lúc ly hôn em không giành quyền nuôi con? Nếu yêu con, tại sao hôm đó ở trung tâm thương mại Ngọc Sơn, em thấy con mà coi như không thấy, thậm chí còn lén bỏ đi khi chúng nhận ra em?
Nếu thật sự yêu con, trong suốt thời gian qua em đã từng đến thăm hai đứa chưa? Tết đến, em có mua cho chúng lấy một bộ quần áo mới không?”
Giang Tâm Liên hơi lúng túng, nhưng vẫn gắng gượng giữ vững lập trường:
“Tất cả đều do anh ép em! Nếu anh không đòi ly hôn, em đâu có làm như vậy? Con cũng là do anh chọn, là anh nói sẽ nuôi con, còn em ra đi tay trắng.
Không mua quần áo mới cho con vì em biết anh sẽ mua, nếu anh không mua thì bố mẹ anh cũng sẽ mua. Em biết chúng sẽ không thiếu gì cả, chứ không phải vì em không thương con.
Còn chuyện ở trung tâm thương mại Ngọc Sơn, em không chào bọn trẻ là có lý do. Anh không thể vì chuyện này mà nói em không yêu con được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Phi cười khinh bỉ, giọng châm chọc:
“Vậy cho hỏi, một câu chào tốn bao nhiêu thời gian của em?”
Giang Tâm Liên im lặng. Cô ta đã hối hận ngay sau khi rời khỏi trung tâm thương mại hôm ấy. Đôi mắt đẫm nước của hai đứa con gái vẫn luôn ám ảnh cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng có lỗi.
Nhưng dù có hối hận, cô ta cũng không biết phải trả lời thế nào.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm nãy giờ chỉ lặng lẽ quan sát, lúc này không kiêng dè gì mà nói thẳng:
“Để anh trả lời thay em nhé. Có thể đó không phải là ý của em, mà là mẹ em vì lợi ích của hai người, sợ hai đứa nhỏ bám lấy em thì em sẽ không nhận được toàn bộ tài sản.
Suy cho cùng, em vẫn chọn nghe lời mẹ, chọn làm tổn thương hai đứa con vốn rất yêu em. Vậy thì cũng coi như em đã đưa ra quyết định của mình rồi.
Trong mắt em, dù là con cái, chồng hay gia đình này cũng chẳng bao giờ quan trọng bằng bố mẹ và em trai em cả.”
“Lục Phi, anh đừng có nói bậy!” Giang Tâm Liên tức giận, giọng có chút run rẩy. “Chính anh và gia đình anh chưa từng coi em là người nhà, nên mới đẩy chúng ta đến ngày hôm nay! Chuyện này không liên quan gì đến bố mẹ em!
Em yêu gia đình mình, yêu các con, yêu anh hơn ai hết.
Là anh đòi ly hôn, chính anh ép em phải chọn. Em vì giận dỗi mới đồng ý ly hôn. Bây giờ em hối hận rồi, em không muốn ly hôn nữa!”
Cô ta đưa tay định nắm lấy tay Lục Phi.
Giọng anh ta lạnh tanh:
“Tình cảm gì? Đến con cái của mình em còn không có tình cảm, sao có thể yêu anh được? Giang Tâm Liên, đừng nói thêm gì nữa, anh không muốn có bất cứ liên quan nào với em nữa.”
Giang Tâm Liên thoáng chột dạ, nhưng vẫn gượng cười, giọng có chút bất bình:
“Lục Phi, bao nhiêu năm sống cùng nhau, anh lại nghĩ về em như vậy sao? Em yêu con mình hơn bất cứ ai hết. Chẳng lẽ vì muốn ly hôn mà anh phải gán cho em những tội ác như thế?”
Lục Phi cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:
“Em mà yêu con hả? Nếu yêu con, tại sao lúc ly hôn em không giành quyền nuôi con? Nếu yêu con, tại sao hôm đó ở trung tâm thương mại Ngọc Sơn, em thấy con mà coi như không thấy, thậm chí còn lén bỏ đi khi chúng nhận ra em?
Nếu thật sự yêu con, trong suốt thời gian qua em đã từng đến thăm hai đứa chưa? Tết đến, em có mua cho chúng lấy một bộ quần áo mới không?”
Giang Tâm Liên hơi lúng túng, nhưng vẫn gắng gượng giữ vững lập trường:
“Tất cả đều do anh ép em! Nếu anh không đòi ly hôn, em đâu có làm như vậy? Con cũng là do anh chọn, là anh nói sẽ nuôi con, còn em ra đi tay trắng.
Không mua quần áo mới cho con vì em biết anh sẽ mua, nếu anh không mua thì bố mẹ anh cũng sẽ mua. Em biết chúng sẽ không thiếu gì cả, chứ không phải vì em không thương con.
Còn chuyện ở trung tâm thương mại Ngọc Sơn, em không chào bọn trẻ là có lý do. Anh không thể vì chuyện này mà nói em không yêu con được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Phi cười khinh bỉ, giọng châm chọc:
“Vậy cho hỏi, một câu chào tốn bao nhiêu thời gian của em?”
Giang Tâm Liên im lặng. Cô ta đã hối hận ngay sau khi rời khỏi trung tâm thương mại hôm ấy. Đôi mắt đẫm nước của hai đứa con gái vẫn luôn ám ảnh cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng có lỗi.
Nhưng dù có hối hận, cô ta cũng không biết phải trả lời thế nào.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm nãy giờ chỉ lặng lẽ quan sát, lúc này không kiêng dè gì mà nói thẳng:
“Để anh trả lời thay em nhé. Có thể đó không phải là ý của em, mà là mẹ em vì lợi ích của hai người, sợ hai đứa nhỏ bám lấy em thì em sẽ không nhận được toàn bộ tài sản.
Suy cho cùng, em vẫn chọn nghe lời mẹ, chọn làm tổn thương hai đứa con vốn rất yêu em. Vậy thì cũng coi như em đã đưa ra quyết định của mình rồi.
Trong mắt em, dù là con cái, chồng hay gia đình này cũng chẳng bao giờ quan trọng bằng bố mẹ và em trai em cả.”
“Lục Phi, anh đừng có nói bậy!” Giang Tâm Liên tức giận, giọng có chút run rẩy. “Chính anh và gia đình anh chưa từng coi em là người nhà, nên mới đẩy chúng ta đến ngày hôm nay! Chuyện này không liên quan gì đến bố mẹ em!
Em yêu gia đình mình, yêu các con, yêu anh hơn ai hết.
Là anh đòi ly hôn, chính anh ép em phải chọn. Em vì giận dỗi mới đồng ý ly hôn. Bây giờ em hối hận rồi, em không muốn ly hôn nữa!”
Cô ta đưa tay định nắm lấy tay Lục Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro