Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 545
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Dù không nói rõ đi đâu, nhưng ai cũng đoán được chắc chắn là đi tìm Hứa An Hoa rồi.
Dư Hoa bật cười, quay sang nói với Tần Chiêu Chiêu:
"Thấy không? Con gái lớn rồi là giữ không được nữa!"
Tần Chiêu Chiêu vừa cười vừa cán miếng bột nếp thành những chiếc bánh nhỏ, cỡ lòng bàn tay.
Dư Hoa thả từng chiếc bánh vào chảo dầu hạt cải nóng, tiếng xèo xèo vang lên đầy hấp dẫn. Bà khẽ thở dài:
"Nếu Lục Dao cứ mãi ở nhà, mẹ với bố chắc lo lắng muốn chết."
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đáp:
"Con thấy mẹ nói cũng đúng. Lúc em ấy còn ở nhà, mẹ nhìn thấy thì lo, nhưng đến khi em ấy sắp lấy chồng, phải rời khỏi đây, trong lòng mẹ lại bồi hồi, không nỡ xa. Nhưng rồi nghĩ đến việc sau này em ấy không còn cô đơn, có người ở bên cạnh chăm sóc, mẹ cũng sẽ thấy yên tâm hơn."
Dư Hoa nghe vậy liền gật đầu. Làm mẹ, ai chẳng có những tâm tư như thế.
"Hai nhà ở cùng một thành phố, khoảng cách đâu có xa. Sau này Lục Dao lấy chồng rồi, mẹ nhớ em ấy thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, âu đó ngồi xe buýt, chưa đến nửa tiếng là đã đến nơi. Cũng chẳng khác gì ở nhà mình cả."
"Ha ha, con nói cũng đúng! Mẹ thích ngồi trò chuyện với con hơn, con bé Lục Dao kia cứ suốt ngày cãi lời mẹ. Đợi lát nữa mẹ phải đi chuẩn bị thêm chút đồ ăn, lỡ mùng 6 nhà họ Hứa đến mà nhà mình không đủ đồ ăn thì sao?"
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút rồi đề nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Người đông mà ăn ở nhà thì vất vả lắm, phải chia thành hai bàn. Chi bằng ra ngoài đặt bàn ở nhà hàng, ăn uống thoải mái mà đỡ mất công chuẩn bị. Ăn xong về nhà trò chuyện vui vẻ, chẳng phải tốt hơn sao?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Ừ, mẹ cũng thấy vậy. Để mẹ bàn với bố con xem ý ông ấy thế nào. Nếu đồng ý, mẹ sẽ đến nhà hàng Hòa Bình đặt bàn."
Nói xong, Dư Hoa tháo tạp dề, đi ra phòng khách.
Không lâu sau, bà quay lại với nụ cười tươi rói trên mặt:
"Bố con đồng ý rồi! Vậy cứ thế mà làm. Lát nữa chiên xong bánh nếp, con đi cùng mẹ chọn vài món mình thích đi."
Tần Chiêu Chiêu thấy mẹ chồng có vẻ hào hứng, liền cười trêu:
"Mẹ này, mình mời nhà họ Hứa đến ăn cơm, phải hỏi xem họ thích ăn gì chứ. Con thì sao cũng được."
Dư Hoa tiếp tục lật từng chiếc bánh nếp trong chảo, thoáng liếc con dâu rồi nói:
"Gì mà sao cũng được? Con là bảo bối của nhà này! Nhìn con ăn ngon, mẹ mới vui lòng. Sau này nhớ sinh cho mẹ một thằng nhóc bụ bẫm nhé!"
Tần Chiêu Chiêu bật cười, giả vờ hờn dỗi:
"Mẹ, thế nếu là con gái thì sao?"
Dư Hoa sững lại một chút, nhớ đến lần trước lỡ lời trước mặt Giang Tâm Liên, khiến cô ta giận dỗi cho rằng bà trọng nam khinh nữ. Bà liền sửa lại ngay:
"Cháu gái hay cháu trai cũng vậy, mẹ đều thích cả!"
Dư Hoa bật cười, quay sang nói với Tần Chiêu Chiêu:
"Thấy không? Con gái lớn rồi là giữ không được nữa!"
Tần Chiêu Chiêu vừa cười vừa cán miếng bột nếp thành những chiếc bánh nhỏ, cỡ lòng bàn tay.
Dư Hoa thả từng chiếc bánh vào chảo dầu hạt cải nóng, tiếng xèo xèo vang lên đầy hấp dẫn. Bà khẽ thở dài:
"Nếu Lục Dao cứ mãi ở nhà, mẹ với bố chắc lo lắng muốn chết."
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đáp:
"Con thấy mẹ nói cũng đúng. Lúc em ấy còn ở nhà, mẹ nhìn thấy thì lo, nhưng đến khi em ấy sắp lấy chồng, phải rời khỏi đây, trong lòng mẹ lại bồi hồi, không nỡ xa. Nhưng rồi nghĩ đến việc sau này em ấy không còn cô đơn, có người ở bên cạnh chăm sóc, mẹ cũng sẽ thấy yên tâm hơn."
Dư Hoa nghe vậy liền gật đầu. Làm mẹ, ai chẳng có những tâm tư như thế.
"Hai nhà ở cùng một thành phố, khoảng cách đâu có xa. Sau này Lục Dao lấy chồng rồi, mẹ nhớ em ấy thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, âu đó ngồi xe buýt, chưa đến nửa tiếng là đã đến nơi. Cũng chẳng khác gì ở nhà mình cả."
"Ha ha, con nói cũng đúng! Mẹ thích ngồi trò chuyện với con hơn, con bé Lục Dao kia cứ suốt ngày cãi lời mẹ. Đợi lát nữa mẹ phải đi chuẩn bị thêm chút đồ ăn, lỡ mùng 6 nhà họ Hứa đến mà nhà mình không đủ đồ ăn thì sao?"
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút rồi đề nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Người đông mà ăn ở nhà thì vất vả lắm, phải chia thành hai bàn. Chi bằng ra ngoài đặt bàn ở nhà hàng, ăn uống thoải mái mà đỡ mất công chuẩn bị. Ăn xong về nhà trò chuyện vui vẻ, chẳng phải tốt hơn sao?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Ừ, mẹ cũng thấy vậy. Để mẹ bàn với bố con xem ý ông ấy thế nào. Nếu đồng ý, mẹ sẽ đến nhà hàng Hòa Bình đặt bàn."
Nói xong, Dư Hoa tháo tạp dề, đi ra phòng khách.
Không lâu sau, bà quay lại với nụ cười tươi rói trên mặt:
"Bố con đồng ý rồi! Vậy cứ thế mà làm. Lát nữa chiên xong bánh nếp, con đi cùng mẹ chọn vài món mình thích đi."
Tần Chiêu Chiêu thấy mẹ chồng có vẻ hào hứng, liền cười trêu:
"Mẹ này, mình mời nhà họ Hứa đến ăn cơm, phải hỏi xem họ thích ăn gì chứ. Con thì sao cũng được."
Dư Hoa tiếp tục lật từng chiếc bánh nếp trong chảo, thoáng liếc con dâu rồi nói:
"Gì mà sao cũng được? Con là bảo bối của nhà này! Nhìn con ăn ngon, mẹ mới vui lòng. Sau này nhớ sinh cho mẹ một thằng nhóc bụ bẫm nhé!"
Tần Chiêu Chiêu bật cười, giả vờ hờn dỗi:
"Mẹ, thế nếu là con gái thì sao?"
Dư Hoa sững lại một chút, nhớ đến lần trước lỡ lời trước mặt Giang Tâm Liên, khiến cô ta giận dỗi cho rằng bà trọng nam khinh nữ. Bà liền sửa lại ngay:
"Cháu gái hay cháu trai cũng vậy, mẹ đều thích cả!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro