Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 537
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Giang Tâm Liên thấy em trai gấp gáp thì lấy hết tiền trong túi ra, đưa cho hắn: "Chị còn 130 đồng, cộng với số tiền của em là đủ rồi."
Giang Hạo mừng rỡ nhận tiền. Dù chưa đủ 200 đồng, nhưng đây là toàn bộ số tiền chị gái có. Hắn cảm ơn rồi vội vã rời đi.
Nhìn con gái rộng rãi với em trai, ông Giang hài lòng ra mặt, quay sang nói với vợ: "Vẫn là con gái hiếu thảo. Tôi tốn tiền nuôi nó ăn học cũng không uổng công. Cả Hải Thị này chắc chẳng kiếm đâu ra đứa con gái nào hiếu thuận như nó. Tôi đã bảo thằng Hạo chẳng đáng tin rồi, giờ bà thấy chưa? Con trai có tốt mấy cũng vô ích, cưới vợ rồi sẽ quên mất bố mẹ. Con gái mới là người hiểu chuyện hơn."
Bà Giang thở dài, nắm tay Giang Tâm Liên đầy thương xót: "Con gái, bao năm qua con đã vất vả vì gia đình rồi."
Giang Tâm Liên dịu dàng đáp: "Bố mẹ nuôi con khôn lớn, con hiếu thuận là điều đương nhiên."
Trong lúc đó, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm cũng có mặt ở trung tâm mua sắm Nhân dân Ngọc Sơn nhưng cố tình tránh gia đình Giang Tâm Liên. Thấy họ đang ở tầng 2, hai vợ chồng quyết định lên tầng 3.
Đi dạo một vòng quanh quầy trang sức, Lục Trầm để mắt đến một đôi hoa tai vàng. Anh đã từng thấy nhiều phụ nữ trung niên đeo kiểu này. Nhớ đến mẹ vợ, anh chợt nghĩ đôi hoa tai này rất hợp với bà.
"Chiêu Chiêu, em thấy cái này thế nào? Anh muốn mua tặng mẹ."
Tần Chiêu Chiêu tưởng anh định mua cho mẹ chồng, mỉm cười đáp: "Đẹp lắm. Mẹ nhất định sẽ thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Vậy anh mua nhé?"
Tần Chiêu Chiêu vốn rất quý mẹ chồng, gia đình chồng cũng đối xử chân thành với cô, nên khi nghe Lục Trầm muốn mua quà, cô lập tức đồng ý: "Mua đi."
Lục Trầm đưa đôi hoa tai cho nhân viên bán hàng: "Cái này bao nhiêu?"
Nhân viên nhanh chóng tính toán rồi đáp: "Ba trăm tám mươi đồng."
Không chút do dự, Tần Chiêu Chiêu rút tiền trả ngay. Nhân viên bán hàng vui vẻ gói kỹ món đồ rồi đưa cho Lục Trầm.
Sau đó, Lục Trầm nhìn quanh rồi nói: "Anh thấy Lục Dao với Hứa An Hoa có vẻ thân thiết, chắc mình không cần chờ họ nữa đâu. Chỗ này cũng gần nhà em, hay mình về nhà em chơi một lát?"
Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy hơi mệt, liền gật đầu đồng ý.
Hai người mua ít trái cây, kẹo bánh rồi rời khỏi trung tâm mua sắm, lái xe đến khu tập thể xưởng dệt – nhà mẹ đẻ của Tần Chiêu Chiêu.
Vừa vào đến sân, một nhóm trẻ con lập tức ùa ra chạy theo xe.
Khi xe dừng lại trước nhà, đám trẻ vây quanh, tò mò nhìn. Tần Chiêu Chiêu mỉm cười bước xuống, lấy kẹo ra chia cho bọn trẻ. Nhận được kẹo, lũ nhỏ vui vẻ reo hò rồi chạy đi mất.
Giang Hạo mừng rỡ nhận tiền. Dù chưa đủ 200 đồng, nhưng đây là toàn bộ số tiền chị gái có. Hắn cảm ơn rồi vội vã rời đi.
Nhìn con gái rộng rãi với em trai, ông Giang hài lòng ra mặt, quay sang nói với vợ: "Vẫn là con gái hiếu thảo. Tôi tốn tiền nuôi nó ăn học cũng không uổng công. Cả Hải Thị này chắc chẳng kiếm đâu ra đứa con gái nào hiếu thuận như nó. Tôi đã bảo thằng Hạo chẳng đáng tin rồi, giờ bà thấy chưa? Con trai có tốt mấy cũng vô ích, cưới vợ rồi sẽ quên mất bố mẹ. Con gái mới là người hiểu chuyện hơn."
Bà Giang thở dài, nắm tay Giang Tâm Liên đầy thương xót: "Con gái, bao năm qua con đã vất vả vì gia đình rồi."
Giang Tâm Liên dịu dàng đáp: "Bố mẹ nuôi con khôn lớn, con hiếu thuận là điều đương nhiên."
Trong lúc đó, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm cũng có mặt ở trung tâm mua sắm Nhân dân Ngọc Sơn nhưng cố tình tránh gia đình Giang Tâm Liên. Thấy họ đang ở tầng 2, hai vợ chồng quyết định lên tầng 3.
Đi dạo một vòng quanh quầy trang sức, Lục Trầm để mắt đến một đôi hoa tai vàng. Anh đã từng thấy nhiều phụ nữ trung niên đeo kiểu này. Nhớ đến mẹ vợ, anh chợt nghĩ đôi hoa tai này rất hợp với bà.
"Chiêu Chiêu, em thấy cái này thế nào? Anh muốn mua tặng mẹ."
Tần Chiêu Chiêu tưởng anh định mua cho mẹ chồng, mỉm cười đáp: "Đẹp lắm. Mẹ nhất định sẽ thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Vậy anh mua nhé?"
Tần Chiêu Chiêu vốn rất quý mẹ chồng, gia đình chồng cũng đối xử chân thành với cô, nên khi nghe Lục Trầm muốn mua quà, cô lập tức đồng ý: "Mua đi."
Lục Trầm đưa đôi hoa tai cho nhân viên bán hàng: "Cái này bao nhiêu?"
Nhân viên nhanh chóng tính toán rồi đáp: "Ba trăm tám mươi đồng."
Không chút do dự, Tần Chiêu Chiêu rút tiền trả ngay. Nhân viên bán hàng vui vẻ gói kỹ món đồ rồi đưa cho Lục Trầm.
Sau đó, Lục Trầm nhìn quanh rồi nói: "Anh thấy Lục Dao với Hứa An Hoa có vẻ thân thiết, chắc mình không cần chờ họ nữa đâu. Chỗ này cũng gần nhà em, hay mình về nhà em chơi một lát?"
Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy hơi mệt, liền gật đầu đồng ý.
Hai người mua ít trái cây, kẹo bánh rồi rời khỏi trung tâm mua sắm, lái xe đến khu tập thể xưởng dệt – nhà mẹ đẻ của Tần Chiêu Chiêu.
Vừa vào đến sân, một nhóm trẻ con lập tức ùa ra chạy theo xe.
Khi xe dừng lại trước nhà, đám trẻ vây quanh, tò mò nhìn. Tần Chiêu Chiêu mỉm cười bước xuống, lấy kẹo ra chia cho bọn trẻ. Nhận được kẹo, lũ nhỏ vui vẻ reo hò rồi chạy đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro