Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 523
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Không ngờ, Tiểu Cường bỗng đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
“Đừng nói nữa! Đừng tưởng không ai thích tôi! Chẳng qua là mẹ tôi bảo nhà các người có điều kiện tốt, sau này có thể giúp tôi tìm một công việc ổn định, nên tôi mới chịu đến xem mắt. Bằng không, tôi đã chẳng phí thời gian! Một cô gái mà cao lớn thế này, chẳng giống phụ nữ gì cả! Cô ta không thích tôi thì tôi cũng chẳng vừa mắt cô ta!”
Dứt lời, cậu ta quay ngoắt người bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.
Mẹ của Tiểu Cường vội vàng chạy theo, vừa bối rối vừa giận dữ:
“Tiểu Cường, con làm gì vậy?”
Mọi người đều sững sờ. Không ai ngờ rằng Tiểu Cường – một thanh niên có học thức – lại có thể nói ra những lời lỗ mãng như vậy trước mặt bao người. Đúng là không thể tin nổi!
Mợ của Lục Trầm đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Bà không ngờ Tiểu Cường lại thiếu suy nghĩ đến mức buông ra những lời này, khiến bà cũng chẳng còn chút thể diện nào. Ban đầu, rõ ràng bà là người có lý, nhưng bây giờ thì mọi chuyện hoàn toàn đảo ngược. Tình thế trở nên khó xử đến mức bà không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.
Bà lẩm bẩm trong sự bực bội:
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tôi có ý tốt muốn thu xếp chuyện này, cuối cùng lại thành ra chẳng ra gì! Thôi, tôi về đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói xong, bà quay người bỏ đi.
Dư Hoa vội chạy theo, giữ lại:
“Em dâu, để các cháu đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi đi xe buýt về.” Bà ấy gạt tay Dư Hoa ra, bước nhanh ra cổng.
Cuối cùng, Dư Hoa vẫn tiễn họ ra tận cửa. Nhìn bóng dáng họ khuất dần, trong lòng bà vừa tức giận vừa hối hận. Bà tức vì bao năm qua mình đối xử với em dâu không tệ, không chỉ sắp xếp công việc cho con cái nhà em dâu mà hễ có chuyện gì cũng đều giúp đỡ. Thế mà bây giờ, chỉ vì chuyện này mà em dâu quay ra trách móc, khiến quan hệ hai bên căng thẳng.
Bà cũng hối hận vì đã nhờ em dâu giới thiệu đối tượng cho Lục Dao. Lúc đầu, khi mới gặp Tiểu Cường, cả nhà đều thấy cậu ta có vẻ thật thà, bề ngoài cũng dễ nhìn, lại là họ hàng thân thích nên bà rất mong Lục Dao có thể thử tìm hiểu. Nào ngờ, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Hóa ra Tiểu Cường không chỉ suy nghĩ lệch lạc mà còn nóng nảy, kém hiểu biết. Cậu ta có tiếng là tốt nghiệp đại học, nhưng cách cư xử lại chẳng khác gì kẻ vô học.
May mà Lục Dao không thích cậu ta! Nếu thật sự phải chung sống với một người như vậy, cả đời con bé sẽ chẳng thể hạnh phúc. Nghĩ đến đây, bà không khỏi thở phào. Đúng là trong cái rủi có cái may.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
—
Lục Dao đứng trong phòng, nghe rõ mọi chuyện bên ngoài. Chỉ khi chắc chắn rằng nhà mợ đã rời đi, cô mới bước ra phòng khách. Cô ấy ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi:
“Bố thấy không? Một người như thế làm sao xứng với con! Nếu con không lên tiếng thì chắc họ còn chưa chịu đi đâu!”
“Đừng nói nữa! Đừng tưởng không ai thích tôi! Chẳng qua là mẹ tôi bảo nhà các người có điều kiện tốt, sau này có thể giúp tôi tìm một công việc ổn định, nên tôi mới chịu đến xem mắt. Bằng không, tôi đã chẳng phí thời gian! Một cô gái mà cao lớn thế này, chẳng giống phụ nữ gì cả! Cô ta không thích tôi thì tôi cũng chẳng vừa mắt cô ta!”
Dứt lời, cậu ta quay ngoắt người bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.
Mẹ của Tiểu Cường vội vàng chạy theo, vừa bối rối vừa giận dữ:
“Tiểu Cường, con làm gì vậy?”
Mọi người đều sững sờ. Không ai ngờ rằng Tiểu Cường – một thanh niên có học thức – lại có thể nói ra những lời lỗ mãng như vậy trước mặt bao người. Đúng là không thể tin nổi!
Mợ của Lục Trầm đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Bà không ngờ Tiểu Cường lại thiếu suy nghĩ đến mức buông ra những lời này, khiến bà cũng chẳng còn chút thể diện nào. Ban đầu, rõ ràng bà là người có lý, nhưng bây giờ thì mọi chuyện hoàn toàn đảo ngược. Tình thế trở nên khó xử đến mức bà không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.
Bà lẩm bẩm trong sự bực bội:
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tôi có ý tốt muốn thu xếp chuyện này, cuối cùng lại thành ra chẳng ra gì! Thôi, tôi về đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói xong, bà quay người bỏ đi.
Dư Hoa vội chạy theo, giữ lại:
“Em dâu, để các cháu đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi đi xe buýt về.” Bà ấy gạt tay Dư Hoa ra, bước nhanh ra cổng.
Cuối cùng, Dư Hoa vẫn tiễn họ ra tận cửa. Nhìn bóng dáng họ khuất dần, trong lòng bà vừa tức giận vừa hối hận. Bà tức vì bao năm qua mình đối xử với em dâu không tệ, không chỉ sắp xếp công việc cho con cái nhà em dâu mà hễ có chuyện gì cũng đều giúp đỡ. Thế mà bây giờ, chỉ vì chuyện này mà em dâu quay ra trách móc, khiến quan hệ hai bên căng thẳng.
Bà cũng hối hận vì đã nhờ em dâu giới thiệu đối tượng cho Lục Dao. Lúc đầu, khi mới gặp Tiểu Cường, cả nhà đều thấy cậu ta có vẻ thật thà, bề ngoài cũng dễ nhìn, lại là họ hàng thân thích nên bà rất mong Lục Dao có thể thử tìm hiểu. Nào ngờ, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Hóa ra Tiểu Cường không chỉ suy nghĩ lệch lạc mà còn nóng nảy, kém hiểu biết. Cậu ta có tiếng là tốt nghiệp đại học, nhưng cách cư xử lại chẳng khác gì kẻ vô học.
May mà Lục Dao không thích cậu ta! Nếu thật sự phải chung sống với một người như vậy, cả đời con bé sẽ chẳng thể hạnh phúc. Nghĩ đến đây, bà không khỏi thở phào. Đúng là trong cái rủi có cái may.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
—
Lục Dao đứng trong phòng, nghe rõ mọi chuyện bên ngoài. Chỉ khi chắc chắn rằng nhà mợ đã rời đi, cô mới bước ra phòng khách. Cô ấy ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi:
“Bố thấy không? Một người như thế làm sao xứng với con! Nếu con không lên tiếng thì chắc họ còn chưa chịu đi đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro