Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 514
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Bà lên tiếng hòa giải: "Xuân Mai à, nếu con đã đồng ý kết hôn thì sau này hãy sống cho tốt, cái nhà này sẽ không bạc đãi con đâu."
Cùng lúc đó, Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ đi dạo tại công viên Ngọc Sơn. Thời điểm này, công viên khá đông người, nhiều gia đình dẫn theo con cái tản bộ, cười nói rôm rả.
Lục Trầm đỗ xe bên lề đường. Bấy giờ ô tô vẫn là thứ hiếm thấy, mười chiếc xe chạy trên đường thì có đến chín chiếc là của cơ quan nhà nước. Việc sở hữu xe riêng cực kỳ hiếm hoi. Vì thế, cũng chưa có quy định đỗ xe nghiêm ngặt như sau này, muốn đỗ ở đâu cũng không ai phạt.
Đỗ xe xong, cả gia đình cùng vào công viên. Dù trời lạnh nhưng không khí nhộn nhịp giúp mọi người quên đi cái rét. Sau một vòng dạo chơi, họ ngồi nghỉ bên một bồn hoa, tận hưởng không khí ngày đông.
Bỗng một người đàn ông quấn kín từ đầu đến chân, bế theo một đứa bé chừng hai, ba tuổi vội vã đi ngang qua. Đứa trẻ bị quấn chặt đến mức chỉ lộ đôi chân nhỏ xíu ra ngoài. Khi người đàn ông đi qua, một chiếc giày của đứa bé rơi xuống đất mà hắn không hề hay biết.
Lục Trầm lập tức cúi xuống nhặt chiếc giày lên rồi gọi theo: "Anh gì ơi, giày của con rơi rồi kìa!"
Thế nhưng, người đàn ông phía trước không hề ngoái lại, thậm chí còn bước nhanh hơn. Lục Trầm khẽ nhíu mày. Khoảng cách gần như vậy, nếu không nghe thấy thì cũng phải có phản ứng, nhưng người này lại vội vã rảo bước như muốn tránh đi. Với kinh nghiệm từng làm việc tại biên giới, Lục Trầm lập tức nhận ra điểm bất thường. Không chần chừ, anh nhanh chóng đuổi theo, chặn trước mặt người đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người này chỉ để lộ đôi mắt, ánh nhìn đầy cảnh giác, lập tức lui lại hai bước: "Anh muốn gì?"
Lục Trầm giơ chiếc giày ra trước mặt hắn: "Giày của con anh rơi này."
Người đàn ông liếc nhìn xuống chân đứa bé, quả nhiên một bên giày đã rơi mất. Hắn vươn tay ra: "Cảm ơn."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Ngay lúc hắn định lấy lại chiếc giày, Lục Trầm bất ngờ rút tay về, ánh mắt chăm chú quan sát đối phương. Người đàn ông thoáng sững lại, giọng gằn xuống: "Anh làm gì vậy?"
"Anh quấn con kỹ quá, như vậy đứa nhỏ sẽ khó chịu lắm. Để tôi giúp anh mang giày lại cho bé."
Người đàn ông vội vàng từ chối: "Con tôi bị ốm, không khỏe. Tôi đang đưa nó đến bệnh viện, không cần phiền anh đâu. Để tôi tự mang giày cho nó, đừng làm mất thời gian của tôi."
Lý do nghe có vẻ hợp lý, hướng hắn đi cũng là về phía bệnh viện. Lục Trầm ngẫm nghĩ giây lát rồi đưa chiếc giày cho hắn. Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông chỉ cầm lấy rồi lại vội vàng bước đi, không hề dừng lại để mang giày cho đứa trẻ. Lục Trầm cau mày, cảm giác có điều gì đó không ổn. Sau một thoáng suy tính, anh ra hiệu cho Tần Chiêu Chiêu rồi lặng lẽ bám theo.
Thấy vậy, ông Tần thắc mắc: "Sao chỉ đưa cái giày mà cũng phải đi theo?"
Cùng lúc đó, Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ đi dạo tại công viên Ngọc Sơn. Thời điểm này, công viên khá đông người, nhiều gia đình dẫn theo con cái tản bộ, cười nói rôm rả.
Lục Trầm đỗ xe bên lề đường. Bấy giờ ô tô vẫn là thứ hiếm thấy, mười chiếc xe chạy trên đường thì có đến chín chiếc là của cơ quan nhà nước. Việc sở hữu xe riêng cực kỳ hiếm hoi. Vì thế, cũng chưa có quy định đỗ xe nghiêm ngặt như sau này, muốn đỗ ở đâu cũng không ai phạt.
Đỗ xe xong, cả gia đình cùng vào công viên. Dù trời lạnh nhưng không khí nhộn nhịp giúp mọi người quên đi cái rét. Sau một vòng dạo chơi, họ ngồi nghỉ bên một bồn hoa, tận hưởng không khí ngày đông.
Bỗng một người đàn ông quấn kín từ đầu đến chân, bế theo một đứa bé chừng hai, ba tuổi vội vã đi ngang qua. Đứa trẻ bị quấn chặt đến mức chỉ lộ đôi chân nhỏ xíu ra ngoài. Khi người đàn ông đi qua, một chiếc giày của đứa bé rơi xuống đất mà hắn không hề hay biết.
Lục Trầm lập tức cúi xuống nhặt chiếc giày lên rồi gọi theo: "Anh gì ơi, giày của con rơi rồi kìa!"
Thế nhưng, người đàn ông phía trước không hề ngoái lại, thậm chí còn bước nhanh hơn. Lục Trầm khẽ nhíu mày. Khoảng cách gần như vậy, nếu không nghe thấy thì cũng phải có phản ứng, nhưng người này lại vội vã rảo bước như muốn tránh đi. Với kinh nghiệm từng làm việc tại biên giới, Lục Trầm lập tức nhận ra điểm bất thường. Không chần chừ, anh nhanh chóng đuổi theo, chặn trước mặt người đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người này chỉ để lộ đôi mắt, ánh nhìn đầy cảnh giác, lập tức lui lại hai bước: "Anh muốn gì?"
Lục Trầm giơ chiếc giày ra trước mặt hắn: "Giày của con anh rơi này."
Người đàn ông liếc nhìn xuống chân đứa bé, quả nhiên một bên giày đã rơi mất. Hắn vươn tay ra: "Cảm ơn."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Ngay lúc hắn định lấy lại chiếc giày, Lục Trầm bất ngờ rút tay về, ánh mắt chăm chú quan sát đối phương. Người đàn ông thoáng sững lại, giọng gằn xuống: "Anh làm gì vậy?"
"Anh quấn con kỹ quá, như vậy đứa nhỏ sẽ khó chịu lắm. Để tôi giúp anh mang giày lại cho bé."
Người đàn ông vội vàng từ chối: "Con tôi bị ốm, không khỏe. Tôi đang đưa nó đến bệnh viện, không cần phiền anh đâu. Để tôi tự mang giày cho nó, đừng làm mất thời gian của tôi."
Lý do nghe có vẻ hợp lý, hướng hắn đi cũng là về phía bệnh viện. Lục Trầm ngẫm nghĩ giây lát rồi đưa chiếc giày cho hắn. Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông chỉ cầm lấy rồi lại vội vàng bước đi, không hề dừng lại để mang giày cho đứa trẻ. Lục Trầm cau mày, cảm giác có điều gì đó không ổn. Sau một thoáng suy tính, anh ra hiệu cho Tần Chiêu Chiêu rồi lặng lẽ bám theo.
Thấy vậy, ông Tần thắc mắc: "Sao chỉ đưa cái giày mà cũng phải đi theo?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro