Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 486
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Lục Dao tức giận nói: “Con thấy họ làm tổn thương Á Á và Thanh Thanh nên không chịu nổi thôi.” Vừa rồi cô chỉ buột miệng vì quá bức xúc.
Lục Dao hiểu rõ gia đình Giang Tâm Liên là người thế nào. Họ luôn nghĩ rằng đã bỏ công nuôi nấng, dạy dỗ cô ta thành giáo viên thì bây giờ cô ta phải có trách nhiệm gánh vác gia đình. Chính vì thế, họ liên tục đòi hỏi từ con gái mình, không chút nương tay.
Sinh ra trong một gia đình như vậy, Giang Tâm Liên cũng bị ảnh hưởng tư tưởng từ nhỏ. Cô ta cho rằng việc chu cấp cho nhà mẹ đẻ là chuyện đương nhiên. Kể cả khi đã kết hôn với Lục Phi, cô ta vẫn không ngừng gửi tiền về nhà, thậm chí còn muốn lợi dụng chồng. Trong mắt cô ta, nhà mẹ đẻ luôn quan trọng hơn gia đình nhỏ của mình. Chính vì điều này, cuộc hôn nhân giữa cô ta và Lục Phi mới đổ vỡ. Nếu không đồng ý những điều kiện cô ta đưa ra, chuyện ly hôn chắc chắn không thể kết thúc êm đẹp.
Dư Hoa nghiêm túc nói: “Lục Phi, gia đình đó không đáng tin chút nào. Nếu con muốn hoàn toàn thoát khỏi họ, cũng như tránh để sau này họ lợi dụng các con mà gây rắc rối, thì khi ly hôn, con phải ký thỏa thuận với Giang Tâm Liên. Nếu cô ta vi phạm, sẽ phải trả lại nhà và tiền.”
Lục Phi gật đầu, giọng chắc nịch: “Con đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Thỏa thuận ly hôn con cũng đã chuẩn bị xong.”
Dư Hoa nghe vậy thì yên tâm phần nào, khẽ thở dài: “Vậy thì tốt.” Bà nhẹ nhàng vỗ về hai đứa trẻ đang ngồi yên lặng bên cạnh, lòng cũng dâng lên cảm xúc khó tả.
Lục Dao mỉm cười, xua đi không khí căng thẳng: “Ngày mai là giao thừa rồi, mọi người đừng để mấy chuyện này ảnh hưởng tâm trạng nữa. Á Á, Thanh Thanh, lại đây xem tivi với cô nào!”
Á Á có vẻ không mấy hứng thú, nhưng Thanh Thanh còn nhỏ, vừa nghe đến xem tivi thì đôi mắt lập tức sáng lên. Cô bé ngây thơ hỏi: “Có phim hoạt hình không cô?”
“Có chứ!” Lục Dao vui vẻ đáp, rồi nhanh chóng bật tivi, tìm đến kênh thiếu nhi đang chiếu bộ phim hoạt hình “Câu Chuyện Của Afanti”. Cả Á Á và Thanh Thanh đều thích bộ phim này nên chẳng mấy chốc đã bị cuốn theo nội dung.
Dư Hoa nhìn sang Tần Chiêu Chiêu, thấy con dâu ngồi im lặng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác áy náy. Bà dịu dàng nói: “Chiêu Chiêu, con theo mẹ vào phòng, mẹ có chuyện muốn nói.”
Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên, hỏi lại: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm cười khẽ, giục: “Mẹ bảo em đi thì cứ đi đi.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, đứng dậy theo mẹ chồng vào phòng riêng.
Khi hai người đã yên vị, cô tò mò hỏi: “Mẹ có chuyện gì muốn nói ạ?”
Dư Hoa nắm lấy tay cô, giọng ôn tồn: “Hai con về đây ăn Tết, vậy mà chuyện của anh trai lại xảy ra thế này, làm con cũng chẳng vui vẻ gì. Mẹ thật sự có lỗi với con.”
Tần Chiêu Chiêu bật cười, dịu dàng trấn an: “Ôi trời, có gì đâu ạ! Không ai mong muốn chuyện này xảy ra cả, mẹ đừng nghĩ nhiều. Con với Lục Trầm chỉ lo cho anh trai thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác đâu ạ.”
Dư Hoa cũng mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì tốt. Con ngồi xuống đây đi, mẹ có thứ này muốn tặng cho con.”
Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống mép giường, tò mò nhìn mẹ chồng: “Mẹ muốn tặng con gì vậy ạ?”
Dư Hoa không đáp, chỉ nói: “Con xem thử sẽ biết.”
Bà lấy chìa khóa, mở ngăn kéo bàn trang điểm rồi cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo. Chiếc hộp có màu đồng cổ, thời gian phủ lên một lớp bóng mờ, trông vừa trang nhã vừa toát lên vẻ quý giá.
Nhìn chiếc hộp, Tần Chiêu Chiêu đã mơ hồ đoán được đây là vật quan trọng. Cô dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, cái này là gì ạ?”
Dư Hoa mở hộp, bên trong được bọc một lớp vải bông trắng. Bà nhẹ nhàng gỡ lớp vải ra, để lộ một chiếc vòng ngọc trong suốt, long lanh lấp lánh dưới ánh đèn.
Lục Dao hiểu rõ gia đình Giang Tâm Liên là người thế nào. Họ luôn nghĩ rằng đã bỏ công nuôi nấng, dạy dỗ cô ta thành giáo viên thì bây giờ cô ta phải có trách nhiệm gánh vác gia đình. Chính vì thế, họ liên tục đòi hỏi từ con gái mình, không chút nương tay.
Sinh ra trong một gia đình như vậy, Giang Tâm Liên cũng bị ảnh hưởng tư tưởng từ nhỏ. Cô ta cho rằng việc chu cấp cho nhà mẹ đẻ là chuyện đương nhiên. Kể cả khi đã kết hôn với Lục Phi, cô ta vẫn không ngừng gửi tiền về nhà, thậm chí còn muốn lợi dụng chồng. Trong mắt cô ta, nhà mẹ đẻ luôn quan trọng hơn gia đình nhỏ của mình. Chính vì điều này, cuộc hôn nhân giữa cô ta và Lục Phi mới đổ vỡ. Nếu không đồng ý những điều kiện cô ta đưa ra, chuyện ly hôn chắc chắn không thể kết thúc êm đẹp.
Dư Hoa nghiêm túc nói: “Lục Phi, gia đình đó không đáng tin chút nào. Nếu con muốn hoàn toàn thoát khỏi họ, cũng như tránh để sau này họ lợi dụng các con mà gây rắc rối, thì khi ly hôn, con phải ký thỏa thuận với Giang Tâm Liên. Nếu cô ta vi phạm, sẽ phải trả lại nhà và tiền.”
Lục Phi gật đầu, giọng chắc nịch: “Con đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Thỏa thuận ly hôn con cũng đã chuẩn bị xong.”
Dư Hoa nghe vậy thì yên tâm phần nào, khẽ thở dài: “Vậy thì tốt.” Bà nhẹ nhàng vỗ về hai đứa trẻ đang ngồi yên lặng bên cạnh, lòng cũng dâng lên cảm xúc khó tả.
Lục Dao mỉm cười, xua đi không khí căng thẳng: “Ngày mai là giao thừa rồi, mọi người đừng để mấy chuyện này ảnh hưởng tâm trạng nữa. Á Á, Thanh Thanh, lại đây xem tivi với cô nào!”
Á Á có vẻ không mấy hứng thú, nhưng Thanh Thanh còn nhỏ, vừa nghe đến xem tivi thì đôi mắt lập tức sáng lên. Cô bé ngây thơ hỏi: “Có phim hoạt hình không cô?”
“Có chứ!” Lục Dao vui vẻ đáp, rồi nhanh chóng bật tivi, tìm đến kênh thiếu nhi đang chiếu bộ phim hoạt hình “Câu Chuyện Của Afanti”. Cả Á Á và Thanh Thanh đều thích bộ phim này nên chẳng mấy chốc đã bị cuốn theo nội dung.
Dư Hoa nhìn sang Tần Chiêu Chiêu, thấy con dâu ngồi im lặng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác áy náy. Bà dịu dàng nói: “Chiêu Chiêu, con theo mẹ vào phòng, mẹ có chuyện muốn nói.”
Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên, hỏi lại: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm cười khẽ, giục: “Mẹ bảo em đi thì cứ đi đi.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, đứng dậy theo mẹ chồng vào phòng riêng.
Khi hai người đã yên vị, cô tò mò hỏi: “Mẹ có chuyện gì muốn nói ạ?”
Dư Hoa nắm lấy tay cô, giọng ôn tồn: “Hai con về đây ăn Tết, vậy mà chuyện của anh trai lại xảy ra thế này, làm con cũng chẳng vui vẻ gì. Mẹ thật sự có lỗi với con.”
Tần Chiêu Chiêu bật cười, dịu dàng trấn an: “Ôi trời, có gì đâu ạ! Không ai mong muốn chuyện này xảy ra cả, mẹ đừng nghĩ nhiều. Con với Lục Trầm chỉ lo cho anh trai thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác đâu ạ.”
Dư Hoa cũng mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì tốt. Con ngồi xuống đây đi, mẹ có thứ này muốn tặng cho con.”
Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống mép giường, tò mò nhìn mẹ chồng: “Mẹ muốn tặng con gì vậy ạ?”
Dư Hoa không đáp, chỉ nói: “Con xem thử sẽ biết.”
Bà lấy chìa khóa, mở ngăn kéo bàn trang điểm rồi cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo. Chiếc hộp có màu đồng cổ, thời gian phủ lên một lớp bóng mờ, trông vừa trang nhã vừa toát lên vẻ quý giá.
Nhìn chiếc hộp, Tần Chiêu Chiêu đã mơ hồ đoán được đây là vật quan trọng. Cô dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, cái này là gì ạ?”
Dư Hoa mở hộp, bên trong được bọc một lớp vải bông trắng. Bà nhẹ nhàng gỡ lớp vải ra, để lộ một chiếc vòng ngọc trong suốt, long lanh lấp lánh dưới ánh đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro