Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 484
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Trên xe, Thanh Thanh vẫn thút thít, nhưng tiếng khóc đã nhỏ dần.
Á Á giống như một người trưởng thành thu nhỏ, cô bé ôm lấy em gái, bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên lưng Thanh Thanh an ủi:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Em gái, đừng khóc nữa. Mẹ không cần chúng ta nữa, nhưng chúng ta vẫn còn có bố, còn có ông bà nội, còn có cô chú với thím hai. Họ đều là người thân của chúng ta."
Thanh Thanh dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu rằng, mẹ đã thực sự bỏ rơi mình. Đôi mắt cô bé vẫn hoe đỏ, nhưng lần này, cô bé không khóc nữa mà chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy chị gái.
Lục Phi ngồi trên ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, nhưng ánh mắt đã trở nên mơ hồ vì nước mắt.
Anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lúc này đây, anh ta không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng. Một cuộc hôn nhân thất bại, những tổn thương sâu sắc nhất lại đổ hết lên đầu những đứa trẻ vô tội.
Ở phía bên kia, nhìn theo bóng lưng bố con Lục Phi dần khuất xa, Giang Tâm Liên bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Dường như có thứ gì đó vừa bị lấy mất, khiến lòng cô ta trống trải đến không thể diễn tả.
Ông Giang thấy con gái ngồi thất thần, bèn vỗ vai cô ta, giọng điềm nhiên:
"Con làm vậy là đúng rồi. Lục Phi có thể cho tụi nó một cuộc sống tốt hơn. Để bọn nhỏ ở với nó, con cũng không cần phải lo lắng gì cả. Thôi, chúng ta tiếp tục đánh mạt chược đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giang Tâm Liên chẳng còn tâm trạng nào để đánh mạt chược, nhưng mẹ cô ta lại giữ chặt không cho rời đi.
"Hôm nay là giao thừa, con không thể không vui. Nếu không cả năm mới sẽ chẳng còn may mắn. Có gì ghê gớm đâu chứ, con phải vui lên!"
"Đúng vậy đấy, chị à. Chúng ta đánh thêm vài ván nữa, đừng nghĩ nhiều mà buồn."
Giang Tâm Liên biết mọi người đang cố gắng an ủi mình. Cô ta im lặng một lát, rồi đặt tay lên bàn mạt chược, miễn cưỡng tiếp tục ván chơi.
Lục Phi bế hai con về khu nhà dành cho gia đình quân nhân. Trong nhà, Lục Trầm và bố anh – Lục Quốc An – đang đánh cờ tướng, còn mẹ anh – bà Dư Hoa – thì đang trò chuyện cùng Lục Dao và Tần Chiêu Chiêu.
Từ lúc Lục Phi đưa các con đi gặp Giang Tâm Liên, Dư Hoa cứ thấp thỏm không yên. Bà lo không biết anh có thể đưa các cháu về an toàn hay không.
Lục Dao nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, mẹ đừng lo quá. Chị dâu sẽ không vì con cái mà từ bỏ tài sản đâu. Dù chị ấy có muốn giữ bọn trẻ, ông bà Giang cũng không đồng ý. Mẹ quên rồi sao? Nhà đó còn có một cậu con trai hơn hai mươi tuổi vừa mới có bạn gái nữa đấy."
Lời của Lục Dao vừa dứt, cửa mở ra. Lục Phi bế Thanh Thanh bước vào, theo sau là Á Á với đôi mắt đỏ hoe.
Lục Dao nhìn thấy hai cháu, liền bật cười: "Mẹ, con nói có sai đâu! Anh cả đã đưa cháu gái của mẹ về rồi đây này."
Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng tắt lịm khi thấy hai mắt hai đứa bé hoe đỏ, rõ ràng vừa mới khóc rất lâu. Dư Hoa đau lòng, vội bước tới bế Thanh Thanh từ tay con trai, nhẹ nhàng vỗ về:
"Cháu ngoan của bà nội."
Á Á giống như một người trưởng thành thu nhỏ, cô bé ôm lấy em gái, bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên lưng Thanh Thanh an ủi:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Em gái, đừng khóc nữa. Mẹ không cần chúng ta nữa, nhưng chúng ta vẫn còn có bố, còn có ông bà nội, còn có cô chú với thím hai. Họ đều là người thân của chúng ta."
Thanh Thanh dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu rằng, mẹ đã thực sự bỏ rơi mình. Đôi mắt cô bé vẫn hoe đỏ, nhưng lần này, cô bé không khóc nữa mà chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy chị gái.
Lục Phi ngồi trên ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, nhưng ánh mắt đã trở nên mơ hồ vì nước mắt.
Anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lúc này đây, anh ta không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng. Một cuộc hôn nhân thất bại, những tổn thương sâu sắc nhất lại đổ hết lên đầu những đứa trẻ vô tội.
Ở phía bên kia, nhìn theo bóng lưng bố con Lục Phi dần khuất xa, Giang Tâm Liên bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Dường như có thứ gì đó vừa bị lấy mất, khiến lòng cô ta trống trải đến không thể diễn tả.
Ông Giang thấy con gái ngồi thất thần, bèn vỗ vai cô ta, giọng điềm nhiên:
"Con làm vậy là đúng rồi. Lục Phi có thể cho tụi nó một cuộc sống tốt hơn. Để bọn nhỏ ở với nó, con cũng không cần phải lo lắng gì cả. Thôi, chúng ta tiếp tục đánh mạt chược đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giang Tâm Liên chẳng còn tâm trạng nào để đánh mạt chược, nhưng mẹ cô ta lại giữ chặt không cho rời đi.
"Hôm nay là giao thừa, con không thể không vui. Nếu không cả năm mới sẽ chẳng còn may mắn. Có gì ghê gớm đâu chứ, con phải vui lên!"
"Đúng vậy đấy, chị à. Chúng ta đánh thêm vài ván nữa, đừng nghĩ nhiều mà buồn."
Giang Tâm Liên biết mọi người đang cố gắng an ủi mình. Cô ta im lặng một lát, rồi đặt tay lên bàn mạt chược, miễn cưỡng tiếp tục ván chơi.
Lục Phi bế hai con về khu nhà dành cho gia đình quân nhân. Trong nhà, Lục Trầm và bố anh – Lục Quốc An – đang đánh cờ tướng, còn mẹ anh – bà Dư Hoa – thì đang trò chuyện cùng Lục Dao và Tần Chiêu Chiêu.
Từ lúc Lục Phi đưa các con đi gặp Giang Tâm Liên, Dư Hoa cứ thấp thỏm không yên. Bà lo không biết anh có thể đưa các cháu về an toàn hay không.
Lục Dao nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, mẹ đừng lo quá. Chị dâu sẽ không vì con cái mà từ bỏ tài sản đâu. Dù chị ấy có muốn giữ bọn trẻ, ông bà Giang cũng không đồng ý. Mẹ quên rồi sao? Nhà đó còn có một cậu con trai hơn hai mươi tuổi vừa mới có bạn gái nữa đấy."
Lời của Lục Dao vừa dứt, cửa mở ra. Lục Phi bế Thanh Thanh bước vào, theo sau là Á Á với đôi mắt đỏ hoe.
Lục Dao nhìn thấy hai cháu, liền bật cười: "Mẹ, con nói có sai đâu! Anh cả đã đưa cháu gái của mẹ về rồi đây này."
Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng tắt lịm khi thấy hai mắt hai đứa bé hoe đỏ, rõ ràng vừa mới khóc rất lâu. Dư Hoa đau lòng, vội bước tới bế Thanh Thanh từ tay con trai, nhẹ nhàng vỗ về:
"Cháu ngoan của bà nội."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro