Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 472

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Dư Hoa vừa lúc bước vào bếp, trên tay cầm con gà đã làm sạch lông, nghe thấy vậy liền nghiêm giọng nhắc nhở:

"Lục Dao, hôm nay là ngày vui, đừng nhắc đến người kia nữa. Đặc biệt là trước mặt anh con, con lại càng không nên nói."

Tần Chiêu Chiêu thấy mẹ chồng đi tới, liền định đứng lên nhường đường.

Dư Hoa cười hiền:

"Con cứ ngồi đi, không vướng đâu. Con gà này là gà mái già sáu năm tuổi, mẹ nhờ người dưới quê làm giúp, mua về để bồi bổ cho con đấy."

Lục Dao vui vẻ nói thêm:

"Mẹ em học nấu canh từ bà ngoại đấy. Ở quê bà, nghề nấu canh được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, trai hay gái đều phải học hết."

Tần Chiêu Chiêu từng nghe nói một số vùng miền ở phía Nam có truyền thống này. Nghề gia truyền như vậy thật thú vị, cô cũng thấy hứng thú.

"Mẹ, hay mẹ dạy con cách nấu canh đi. Đợi về Đông Lăng, con có thể nấu cho Lục Trầm ăn nữa."

Dư Hoa nghe vậy, ánh mắt đầy hài lòng, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Có một cô con dâu biết nghĩ cho chồng như thế này, thật sự là một điều đáng quý, hơn hẳn con dâu cả Giang Tâm Liên.

"Con đang có thai, thấy khỏe là được rồi. Lục Trầm uống nhiều hay ít cũng chẳng sao. Từ nhỏ mẹ đã dạy nó nấu ăn, nó cũng thích làm lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hồi còn bé, chỉ cần thấy mẹ nấu nướng là nó tự chạy vào bếp học theo. Nhìn một lần là có thể làm được ngay, mà tay nghề cũng không tệ đâu. Mẹ còn nghĩ, kiếp trước nó chắc là đầu bếp, nên kiếp này mới có năng khiếu như thế."

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Bà cười cười rồi nói tiếp:

"Sau khi hai con chuyển đến doanh trại, con không cần làm gì cả. Muốn ăn hay uống gì thì cứ bảo Lục Trầm làm cho."

Nghe những lời này, Tần Chiêu Chiêu liền nhớ lại lần đầu tiên Lục Trầm nấu ăn cho mình sau khi hai người làm lành. Khi ấy cô đã hỏi ai dạy anh nấu ăn, và anh cũng trả lời y hệt như lời mẹ chồng vừa nói.

Cô cười, nhẹ nhàng đáp:

"Con không yếu ớt đến mức đó đâu. Công việc của Lục Trầm rất bận, không phải lúc nào anh ấy cũng về nhà được.

Con chọn theo anh ấy đến doanh trại là vì muốn lúc rảnh rỗi có thể nấu vài món ngon cho anh ấy. Dù đồ ăn ở căng tin có ngon đến đâu, ăn mãi cũng sẽ ngán thôi."

Lục Dao cười híp mắt:

"Anh hai em có phúc quá! Chị dâu à, từ khi chị theo anh ấy, anh ấy thay đổi rất nhiều. Bây giờ chị chẳng giống chị trước đây nữa, như thể trở thành một người hoàn toàn khác vậy.

Nếu không phải nhìn thấy cùng một khuôn mặt, chắc em đã nghi ngờ chị là ai rồi!"

Dư Hoa bật cười, lườm con gái:

"Cái con bé này, suốt ngày nói linh tinh!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0