Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 470

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Tần Chiêu Chiêu bước vào phòng, nghĩ rằng chui vào chăn sẽ lạnh, nhưng không ngờ bên trong đã có sẵn một túi nước nóng.

Cô khẽ mỉm cười. Sự chu đáo của mẹ chồng khiến lòng cô ấm áp vô cùng. Cả nhà chồng, cả bố mẹ đẻ đều dành cho cô tình thương như thế, cô cảm thấy hạnh phúc biết bao.

Nằm trên giường, cô nghe thấy những gì Lục Trầm nói với anh trai ngoài phòng. Biết chưa đến giờ ngủ, cô định ra xem tình hình, nhưng một lúc sau, Lục Trầm đã quay lại, tay cầm theo chậu nước ấm.

Cô tò mò hỏi: “Anh cả về rồi sao? Chị dâu có về cùng không?”

“Không, anh cả về một mình.”

Vừa nói, anh vừa cởi áo khoác, đặt lên ghế rồi trèo lên giường.

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: “Chị dâu không về ăn Tết cùng mọi người sao?”

Lục Trầm khẽ lắc đầu: “Chắc không đâu. Sau Tết, đợi cơ quan làm việc lại là họ đi ly hôn.”

Cô ngạc nhiên: “Chị dâu đồng ý rồi à? Còn hai đứa trẻ thì sao? Mỗi người nuôi một đứa à?”

“Không, chị ấy không cần con. Chị ấy chỉ muốn ngôi nhà hai vợ chồng đang ở cùng toàn bộ tài sản chung. Anh cả sẽ dọn ra ngoài, chỉ mang theo hai đứa nhỏ mà không lấy gì hết.”

Tần Chiêu Chiêu sững sờ. Kiếp trước, cô từng chứng kiến rất nhiều vụ ly hôn, phần lớn các bà mẹ đều muốn giành quyền nuôi con. Nhưng hiếm có ai như chị dâu, không những không cần con, mà còn đòi đối phương tay trắng ra đi.

Cô cẩn trọng hỏi: “Anh cả đồng ý rồi sao?”

“Ừ, anh ấy nghĩ rằng chỉ cần có hai đứa nhỏ bên cạnh là đủ, còn những thứ khác không quan trọng.”

Tần Chiêu Chiêu thở dài: “Anh ấy đúng là một người cha tốt. Sau này, nếu chị dâu có hối hận thì cũng không bao giờ gặp lại được một người như anh ấy nữa.”

Sáng sớm ngày 30 Tết, tiếng pháo nổ râm ran vang lên từ xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Chiêu Chiêu bị đánh thức bởi những tràng pháo liên hồi.

Cô mở mắt, theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh, nhưng chỗ ấy đã trống không. Lục Trầm đã dậy từ lâu.

Bên ngoài trời sáng rõ, chỉ là rèm cửa vẫn kéo kín nên trong phòng hơi tối. Nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi.

Tiếng pháo cứ nối tiếp nhau, cả khu tập thể như đang đồng loạt đón mừng năm mới.

Thời gian không còn sớm, mà tiếp tục ngủ cũng không ngủ được nữa.

Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy, xếp chăn màn gọn gàng rồi bước ra ngoài.

Trong phòng khách, Á Á và Thanh Thanh đang vây quanh Lục Phi, tò mò nhìn anh viết chữ lên giấy đỏ.

Lục Trầm và bố chồng thì đang cắt giấy thành từng tờ câu đối để chuẩn bị cho anh cả viết.

Tần Chiêu Chiêu bước đến gần.

Thấy cô, Á Á lập tức vẫy tay reo lên: “Thím ơi, lại xem bố con viết câu đối này!”

Lục Trầm, bố chồng và Lục Phi đều ngẩng lên nhìn cô. Trên mặt họ, ai nấy đều có nụ cười nhẹ nhõm, thoải mái.

Dường như chuyện của anh cả không còn ảnh hưởng đến họ nữa. Đặc biệt là Lục Phi, cô có thể cảm nhận rõ sự buông bỏ trong anh, như thể trút được gánh nặng bấy lâu.

Bố chồng cười hiền hòa: “Chiêu Chiêu dậy rồi à.”

Tần Chiêu Chiêu hơi ngượng ngùng: “Vâng ạ, con ngủ quên mất. Lục Trầm, sao anh không gọi em dậy? Để em còn giúp một tay.”

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Mọi người đều đã dậy từ sớm, chỉ có mình cô ngủ muộn, nên đành trách khéo chồng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0