Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 386

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

“Anh đã báo cho gia đình chưa?”

“Tôi đã liên lạc với bố mẹ cô ấy. Họ bảo rằng Kiều Kiều còn trẻ, lại chưa có con, nên không thể đưa vào nhà thờ tổ. Họ chỉ muốn tôi hỏa táng rồi mang tro về chôn cất là được. Bố mẹ tôi cũng theo phong tục như vậy, nên tôi quyết định làm theo ý họ.”

Lục Trầm gật đầu.

Phong tục này ở nhiều nơi đều có, quê anh cũng vậy. Những người trẻ mất sớm thường không được tổ chức tang lễ linh đình, cũng không thể đưa vào nhà thờ gia tiên.

“Ừ, anh quyết định vậy cũng đúng. Có cần tôi giúp gì thì cứ nói.”

Chu Phú Quý gật đầu, giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi.”

Lục Trầm bước vào phòng nhìn Lý Kiều Kiều.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Cô ta nằm trên giường, tấm chăn phủ kín người, khuôn mặt che bởi một chiếc khăn trắng.

Trông cô ta thật đáng thương.

Anh ngồi lại với Chu Phú Quý một lúc, đến khi thấy thời gian không còn sớm mới quay về doanh trại.

Không lâu sau, xe của Cục Công an thành phố Đông Lăng tới. Hai chiếc xe—một chiếc để đưa t.h.i t.h.ể Lý Kiều Kiều đến giám định, chiếc còn lại áp giải các tội phạm.

Lục Trầm đưa pháp y đến nhà Chu Phú Quý để nhận thi thể, sau đó Chu Phú Quý cũng theo xe rời đi.

Khi anh quay về doanh trại, Ngô Bình và Trương Vi Vi đều đã bị áp giải lên xe cảnh sát. Hồ sơ thẩm vấn cũng đã được anh giao cho Hạ Đông Hải.

“Lục Trầm, phải nói rằng cậu là một trong những người có năng lực nhất tôi từng gặp đấy.” Hạ Đông Hải vỗ vai anh, giọng đầy tán thưởng. “Cậu vô cùng hợp với ngành cảnh sát.”

Lục Trầm mỉm cười, khiêm tốn nói: “Cục trưởng quá khen rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Tôi nói thật lòng đấy.” Hạ Đông Hải gật gù. “Cậu là nhân tài hiếm có.”

Cả hai nói thêm vài câu trước khi Hạ Đông Hải rời đi.

Tần Chiêu Chiêu tan làm, vừa về đến khu gia đình đã nghe tin Lý Kiều Kiều bị đưa đi giám định pháp y.

Cô không bất ngờ. Với những ca tử vong bất thường, đây là thủ tục cần thiết.

“Tiểu Tần, chị nghe tin pháp y đưa Lý Kiều Kiều đi rồi, lòng chị sao mà nặng nề quá.” Phương Mai thở dài, tay đặt lên ngực.

Tần Chiêu Chiêu cũng không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào. Một người còn sống sờ sờ, giờ lại không còn nữa.

Về đến nhà, Trương Mỹ Phượng mang sang hai chiếc bánh nướng nóng hổi, mùi thơm lan tỏa.

Tần Chiêu Chiêu cảm ơn, mời chị ấy vào nhà.

Hai người ngồi xuống trò chuyện, chủ đề vẫn xoay quanh Lý Kiều Kiều.

“Khi pháp y đưa cô ấy ra ngoài, thân hình nhỏ bé gầy gò được bọc trong tấm ga giường, trông vô cùng thảm thương.” Trương Mỹ Phượng lắc đầu. “Tuy chị không ưa gì cô ấy, nhưng nhìn cảnh đó cũng thấy xót xa.”

Tần Chiêu Chiêu thở dài: “Con đường này là do cô ấy tự chọn. Có lẽ, đối với cô ấy, đây là một cách giải thoát.”

Trương Mỹ Phượng nhíu mày: “Chị vẫn thấy lạ. Kiều Kiều không giống người sẽ làm vậy.”

Cô ấy không biết rõ toàn bộ câu chuyện.

Tần Chiêu Chiêu cũng không định giấu, bởi cô tin rằng sự thật sớm muộn gì cũng sẽ được làm sáng tỏ.

Vì vậy, cô kể lại việc Lý Kiều Kiều cùng Trương Vi Vi cấu kết hãm hại mình, Lục Trầm và cả Dương Khang.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0