Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 376
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Hắn biết Lục Trầm luôn nghi ngờ mình là kẻ có biệt danh Thiên Ca, nhưng từ trước đến nay chưa từng có bằng chứng.
Chẳng lẽ, lần này thật sự có người đã khai ra hắn?
Hoặc Trương Vi Vi đã bị bắt, không chịu nổi áp lực mà phản bội hắn?
Không thể nào!
Trương Vi Vi không ngu ngốc như vậy.
Cô ta biết, chỉ cần không khai ra hắn, cô ta vẫn còn đường sống.
Nhưng nếu phản bội hắn, kết cục của cô ta sẽ thảm khốc.
Càng nghĩ, Ngô Bình càng bất an.
Dù miệng vẫn chửi, nhưng giọng đã nhỏ đi rõ rệt.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.
Người đầu tiên bước vào là Lục Trầm.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh thâm trầm, lạnh lẽo như một lưỡi d.a.o sắc bén.
Ngô Bình khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ngay sau đó, hắn thấy Tôn Vĩ cũng đi vào.
Hắn hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, giọng bình thản:
"Doanh trưởng Tôn, các anh làm gì vậy? Tại sao lại dùng cách này để sỉ nhục tôi? Tôi đã phạm sai lầm gì?"
Tôn Vĩ đứng bên cạnh, khuôn mặt đầy nghiêm nghị. Anh không ngờ rằng ngay trong doanh trại của mình lại có một kẻ hai mặt như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, giọng trầm ổn nhưng đầy áp lực:
"Ngô Bình, anh phạm tội gì, chính anh rõ hơn ai hết. Tôi không cần phải nói nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Câu nói của Tôn Vĩ khiến Ngô Bình hoàn toàn chắc chắn rằng mình đã bị bại lộ.
Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim đập loạn trong lồng ngực. Chỉ cần một chút sơ hở, đối phương sẽ ngay lập tức nắm thóp hắn.
"Tôi không rõ anh đang nói gì."
Lục Trầm khẽ cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn:
"Trương Vi Vi đã khai hết rồi. Giờ thì anh đã rõ chưa?"
Ngô Bình sững người. Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua mọi khả năng, nhưng cuối cùng vẫn không thể phủ nhận được thực tế: Trương Vi Vi đã để lộ tất cả.
Người phụ nữ ngu ngốc đó!
Hắn đã quá tin tưởng cô ta, để rồi một chuyện đơn giản như vậy cũng không làm xong.
Lục Trầm vốn đã nghi ngờ hắn từ lâu, chỉ là chưa có chứng cứ cụ thể để bắt giữ. Nhưng bây giờ thì khác, Trương Vi Vi đã tự tay dâng chứng cứ cho bọn họ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lần này, xem ra hắn thật sự hết đường cứu vãn.
Hắn nghĩ đến anh rể Lưu Ngọc Bảo. Nếu Lưu Ngọc Bảo không biết chuyện này, thì không ai có thể ra mặt cứu hắn.
Một cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng, nhưng Ngô Bình vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Hắn không phải kiểu người dễ dàng nhận thua. Chừng nào sự việc chưa đi đến hồi kết, vẫn còn cơ hội để xoay chuyển.
Hít sâu một hơi, hắn lấy lại bình tĩnh, nhướng mày nhìn Lục Trầm:
"Trương Vi Vi đã nói gì? Tôi và cô ta chỉ là quan hệ bình thường, cô ta nói gì thì có liên quan gì đến tôi?"
Lục Trầm quan sát phản ứng của hắn, trong lòng đã sớm đoán được hắn sẽ cứng miệng như vậy.
Không sao cả. Anh đã có đủ chứng cứ, không cần hắn thừa nhận ngay bây giờ.
Anh nhếch môi, giọng nói đầy lạnh lùng:
"Hừ, anh nghĩ tôi không có chứng cứ mà dám đến bắt anh sao? Ngô Bình, hôm nay vào buổi trưa, tôi đã có mặt tại khe núi lớn. Tôi tận mắt nhìn thấy anh đưa gói đồ cho Trương Vi Vi. Trên đó có dấu vân tay của anh."
Anh dừng một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt đang d.a.o động của Ngô Bình, rồi nói tiếp:
"Vì vậy, đừng nghĩ đến chuyện có ai đó có thể cứu anh. Con đường duy nhất của anh bây giờ chính là tự cứu lấy mình. Hợp tác với chúng tôi, khai ra tất cả những gì anh biết. Anh càng cung cấp nhiều thông tin quan trọng, cơ hội sống của anh càng lớn."
Chẳng lẽ, lần này thật sự có người đã khai ra hắn?
Hoặc Trương Vi Vi đã bị bắt, không chịu nổi áp lực mà phản bội hắn?
Không thể nào!
Trương Vi Vi không ngu ngốc như vậy.
Cô ta biết, chỉ cần không khai ra hắn, cô ta vẫn còn đường sống.
Nhưng nếu phản bội hắn, kết cục của cô ta sẽ thảm khốc.
Càng nghĩ, Ngô Bình càng bất an.
Dù miệng vẫn chửi, nhưng giọng đã nhỏ đi rõ rệt.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.
Người đầu tiên bước vào là Lục Trầm.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh thâm trầm, lạnh lẽo như một lưỡi d.a.o sắc bén.
Ngô Bình khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ngay sau đó, hắn thấy Tôn Vĩ cũng đi vào.
Hắn hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, giọng bình thản:
"Doanh trưởng Tôn, các anh làm gì vậy? Tại sao lại dùng cách này để sỉ nhục tôi? Tôi đã phạm sai lầm gì?"
Tôn Vĩ đứng bên cạnh, khuôn mặt đầy nghiêm nghị. Anh không ngờ rằng ngay trong doanh trại của mình lại có một kẻ hai mặt như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, giọng trầm ổn nhưng đầy áp lực:
"Ngô Bình, anh phạm tội gì, chính anh rõ hơn ai hết. Tôi không cần phải nói nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Câu nói của Tôn Vĩ khiến Ngô Bình hoàn toàn chắc chắn rằng mình đã bị bại lộ.
Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim đập loạn trong lồng ngực. Chỉ cần một chút sơ hở, đối phương sẽ ngay lập tức nắm thóp hắn.
"Tôi không rõ anh đang nói gì."
Lục Trầm khẽ cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn:
"Trương Vi Vi đã khai hết rồi. Giờ thì anh đã rõ chưa?"
Ngô Bình sững người. Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua mọi khả năng, nhưng cuối cùng vẫn không thể phủ nhận được thực tế: Trương Vi Vi đã để lộ tất cả.
Người phụ nữ ngu ngốc đó!
Hắn đã quá tin tưởng cô ta, để rồi một chuyện đơn giản như vậy cũng không làm xong.
Lục Trầm vốn đã nghi ngờ hắn từ lâu, chỉ là chưa có chứng cứ cụ thể để bắt giữ. Nhưng bây giờ thì khác, Trương Vi Vi đã tự tay dâng chứng cứ cho bọn họ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lần này, xem ra hắn thật sự hết đường cứu vãn.
Hắn nghĩ đến anh rể Lưu Ngọc Bảo. Nếu Lưu Ngọc Bảo không biết chuyện này, thì không ai có thể ra mặt cứu hắn.
Một cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng, nhưng Ngô Bình vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Hắn không phải kiểu người dễ dàng nhận thua. Chừng nào sự việc chưa đi đến hồi kết, vẫn còn cơ hội để xoay chuyển.
Hít sâu một hơi, hắn lấy lại bình tĩnh, nhướng mày nhìn Lục Trầm:
"Trương Vi Vi đã nói gì? Tôi và cô ta chỉ là quan hệ bình thường, cô ta nói gì thì có liên quan gì đến tôi?"
Lục Trầm quan sát phản ứng của hắn, trong lòng đã sớm đoán được hắn sẽ cứng miệng như vậy.
Không sao cả. Anh đã có đủ chứng cứ, không cần hắn thừa nhận ngay bây giờ.
Anh nhếch môi, giọng nói đầy lạnh lùng:
"Hừ, anh nghĩ tôi không có chứng cứ mà dám đến bắt anh sao? Ngô Bình, hôm nay vào buổi trưa, tôi đã có mặt tại khe núi lớn. Tôi tận mắt nhìn thấy anh đưa gói đồ cho Trương Vi Vi. Trên đó có dấu vân tay của anh."
Anh dừng một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt đang d.a.o động của Ngô Bình, rồi nói tiếp:
"Vì vậy, đừng nghĩ đến chuyện có ai đó có thể cứu anh. Con đường duy nhất của anh bây giờ chính là tự cứu lấy mình. Hợp tác với chúng tôi, khai ra tất cả những gì anh biết. Anh càng cung cấp nhiều thông tin quan trọng, cơ hội sống của anh càng lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro