Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 363
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Lý Kiều Kiều cũng chỉ định hỏi cho có lệ, thấy cô từ chối thì nhanh chóng ngồi xuống đối diện.
"Cô nói đi, lần này cô đến tìm tôi là muốn tôi làm gì? Chỉ cần có thể khiến Tần Chiêu Chiêu rời khỏi khu gia đình, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
Thái độ của Lý Kiều Kiều khiến Trương Vi Vi rất hài lòng. Cô ta nhếch môi cười:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Cô cũng biết tôi không giỏi nấu ăn mà. Tôi muốn nhờ cô qua nhà giúp tôi nấu một bữa cơm."
Lý Kiều Kiều nhíu mày khó hiểu:
"Không phải cô vẫn luôn ăn ở nhà ăn sao?"
Trương Vi Vi chậm rãi giải thích:
"Hôm nay tôi muốn mời Doanh trưởng Lục và Tần Chiêu Chiêu, còn có bác sĩ Dương ở Sở Y Vụ đến dùng bữa."
Nghe vậy, Lý Kiều Kiều càng khó hiểu hơn. Chẳng phải mục đích của bọn họ là đối phó Tần Chiêu Chiêu sao? Sao tự dưng lại mời cô ta ăn cơm?
Cô ta còn chưa kịp hỏi thì Trương Vi Vi đã lên tiếng:
"Chẳng lẽ cô không muốn Tần Chiêu Chiêu thân bại danh liệt, rời khỏi khu gia đình sao? Bữa cơm này có thể giúp cô đạt được mục đích đó."
Lý Kiều Kiều thoáng giật mình. Cô ta không đoán được Trương Vi Vi định làm gì, nhưng cũng không muốn mất thời gian đoán mò.
Cô ta nhìn chằm chằm đối phương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Cô nói thẳng đi."
Trương Vi Vi lấy từ trong túi ra một gói nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào tay Lý Kiều Kiều.
Lý Kiều Kiều cầm lấy, cau mày hỏi:
"Đây là gì?"
Trương Vi Vi ghé sát tai cô, thì thầm:
"Cái này không phải thứ bình thường đâu. Người nào ăn vào sẽ không giữ được bình tĩnh. Ba người cùng ở chung một chỗ... thử tưởng tượng xem, cảnh đó sẽ kịch tính cỡ nào."
Lý Kiều Kiều cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Trương Vi Vi, kinh ngạc hỏi:
"Cô mời họ ăn cơm, là để họ ăn thứ này sao?"
Trương Vi Vi khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh:
"Chính xác. Sau đó, chúng ta chỉ cần tạo ra chút động tĩnh, để người khác nhìn thấy 'màn kịch' của họ. Một khi đã xảy ra chuyện, dù họ có thanh minh thế nào cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, ngay cả khi có nghi ngờ, họ cũng không thể làm gì được chúng ta. Chẳng có bằng chứng, chẳng có dấu vết. Chúng ta có thể rút lui an toàn."
Cô ta ngừng lại một chút, rồi cười nhạt:
"Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu sẽ thân bại danh liệt. Dù quân đội không đuổi, thì họ cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại. Phụ nữ một khi bị vấy bẩn, dù có đẹp đến đâu, đàn ông cũng không thể tiếp tục yêu thương. Kết cục của hai người họ chỉ có thể là chia tay. Nghĩ thôi cũng thấy hả dạ, có đúng không?"
Lý Kiều Kiều nghe đến đây, trong lòng bỗng dậy lên một nỗi kích động. Ban đầu, cô ta từng có ý định kể chuyện này cho Tần Chiêu Chiêu biết. Nhưng nghĩ lại, Tần Chiêu Chiêu không hề tính toán với cô ta, còn Lục Trầm thì đã biết chuyện. Đó chính là điểm yếu c.h.ế.t người của cô ta. Ai lại muốn bị nắm thóp suốt đời chứ?
"Cô nói đi, lần này cô đến tìm tôi là muốn tôi làm gì? Chỉ cần có thể khiến Tần Chiêu Chiêu rời khỏi khu gia đình, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
Thái độ của Lý Kiều Kiều khiến Trương Vi Vi rất hài lòng. Cô ta nhếch môi cười:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Cô cũng biết tôi không giỏi nấu ăn mà. Tôi muốn nhờ cô qua nhà giúp tôi nấu một bữa cơm."
Lý Kiều Kiều nhíu mày khó hiểu:
"Không phải cô vẫn luôn ăn ở nhà ăn sao?"
Trương Vi Vi chậm rãi giải thích:
"Hôm nay tôi muốn mời Doanh trưởng Lục và Tần Chiêu Chiêu, còn có bác sĩ Dương ở Sở Y Vụ đến dùng bữa."
Nghe vậy, Lý Kiều Kiều càng khó hiểu hơn. Chẳng phải mục đích của bọn họ là đối phó Tần Chiêu Chiêu sao? Sao tự dưng lại mời cô ta ăn cơm?
Cô ta còn chưa kịp hỏi thì Trương Vi Vi đã lên tiếng:
"Chẳng lẽ cô không muốn Tần Chiêu Chiêu thân bại danh liệt, rời khỏi khu gia đình sao? Bữa cơm này có thể giúp cô đạt được mục đích đó."
Lý Kiều Kiều thoáng giật mình. Cô ta không đoán được Trương Vi Vi định làm gì, nhưng cũng không muốn mất thời gian đoán mò.
Cô ta nhìn chằm chằm đối phương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Cô nói thẳng đi."
Trương Vi Vi lấy từ trong túi ra một gói nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào tay Lý Kiều Kiều.
Lý Kiều Kiều cầm lấy, cau mày hỏi:
"Đây là gì?"
Trương Vi Vi ghé sát tai cô, thì thầm:
"Cái này không phải thứ bình thường đâu. Người nào ăn vào sẽ không giữ được bình tĩnh. Ba người cùng ở chung một chỗ... thử tưởng tượng xem, cảnh đó sẽ kịch tính cỡ nào."
Lý Kiều Kiều cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Trương Vi Vi, kinh ngạc hỏi:
"Cô mời họ ăn cơm, là để họ ăn thứ này sao?"
Trương Vi Vi khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh:
"Chính xác. Sau đó, chúng ta chỉ cần tạo ra chút động tĩnh, để người khác nhìn thấy 'màn kịch' của họ. Một khi đã xảy ra chuyện, dù họ có thanh minh thế nào cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, ngay cả khi có nghi ngờ, họ cũng không thể làm gì được chúng ta. Chẳng có bằng chứng, chẳng có dấu vết. Chúng ta có thể rút lui an toàn."
Cô ta ngừng lại một chút, rồi cười nhạt:
"Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu sẽ thân bại danh liệt. Dù quân đội không đuổi, thì họ cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại. Phụ nữ một khi bị vấy bẩn, dù có đẹp đến đâu, đàn ông cũng không thể tiếp tục yêu thương. Kết cục của hai người họ chỉ có thể là chia tay. Nghĩ thôi cũng thấy hả dạ, có đúng không?"
Lý Kiều Kiều nghe đến đây, trong lòng bỗng dậy lên một nỗi kích động. Ban đầu, cô ta từng có ý định kể chuyện này cho Tần Chiêu Chiêu biết. Nhưng nghĩ lại, Tần Chiêu Chiêu không hề tính toán với cô ta, còn Lục Trầm thì đã biết chuyện. Đó chính là điểm yếu c.h.ế.t người của cô ta. Ai lại muốn bị nắm thóp suốt đời chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro