Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 354
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Dương Khang nhìn thoáng qua Trương Vi Vi, rồi quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng có chút gấp gáp: "Tôi có chút việc phải ra ngoài. Cô mang cơm cho Doanh trưởng Lục à?"
"Vâng, tôi làm bánh bao nhân hẹ trứng, nghĩ anh ấy bận rộn nên mang đến cho anh ấy một ít."
Dương Khang nhìn Trương Vi Vi đã gần ra đến cổng, ánh mắt trầm xuống, rồi nói nhanh: "Cô vào trong đi, tôi đi trước."
Chưa đợi Tần Chiêu Chiêu kịp đáp lời, anh ta đã vội vã rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Khang, Tần Chiêu Chiêu lẩm bẩm: "Anh ta đang theo dõi Trương Vi Vi sao? Chẳng lẽ giữa hai người này còn có chuyện gì nữa à? Nếu vậy thì đúng là phiền phức thật..."
Cô lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi tìm Lục Trầm.
Lục Trầm vừa bước ra khỏi văn phòng, trên tay cầm hộp cơm chuẩn bị đi đến căn tin. Khi thấy bóng dáng quen thuộc của vợ, anh sững người một chút, rồi nhanh chóng bước tới.
"Chiêu Chiêu, sao em lại đến đây?"
Tần Chiêu Chiêu giơ bình giữ nhiệt lên, mỉm cười: "Biết anh bận, không về ăn trưa được. Đúng lúc chị Mỹ Phượng tặng ít hẹ, em làm bánh bao mang đến cho anh này."
Vương Đức Thuận từ phía sau cũng bước ra, cười nói: "Doanh trưởng của chúng ta thật có phúc quá!"
Tần Chiêu Chiêu cười tươi: "Tiểu Vương, cậu ăn chung đi, tôi mang nhiều lắm."
Vương Đức Thuận cười cười, xua tay: "Thôi, dạ dày tôi không tốt, không ăn được hẹ. Hai người cứ ăn đi, tôi đến căn tin ăn chút cháo."
Nói rồi, cậu ta nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
Lục Trầm đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt từ Tần Chiêu Chiêu, giọng trầm ấm: "Đi, chúng ta vào trong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Hai người ngồi xuống trước bàn làm việc, Lục Trầm mở nắp bình giữ nhiệt, mùi hẹ thơm nức lập tức tỏa ra. Bánh bao vẫn còn nóng hổi, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Anh gắp một cái, cắn một miếng, chậm rãi nhai rồi gật đầu hài lòng: "Ngon lắm. Em cũng ăn một cái đi."
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, mỉm cười: "Em ăn rồi, anh cứ ăn đi."
Lục Trầm không nói gì, tiếp tục ăn từng miếng một, vẻ mặt đầy thư thái. Nhưng khi Tần Chiêu Chiêu nhớ lại chuyện lúc nãy, cô liền lên tiếng:
"Lúc đến đây, em có gặp Trương Vi Vi. Cô ta trông có vẻ vội vàng lắm. Em còn thấy bác sĩ Dương đi theo cô ta nữa. Anh nghĩ giữa họ có liên quan gì không?"
Đũa của Lục Trầm chững lại giữa không trung. Miếng bánh bao vừa gắp lên đến miệng lại bị anh đặt xuống.
Anh nhanh chóng đậy nắp bình giữ nhiệt, đứng dậy: "Chiêu Chiêu, em về trước đi. Anh có chút việc, đồ ăn cứ để đây, lát nữa anh sẽ quay lại ăn sau."
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn anh. Cô chưa kịp hỏi gì, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Nhưng thấy thái độ nghiêm túc của anh, cô không muốn cản trở, liền đứng dậy: "Vậy em về trước nhé. Anh nhớ cẩn thận."
Lúc này, Lục Trầm đã đi ra đến cửa.
"Em về một mình nhé, anh phải đi trước."
Nói xong, anh sải bước rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất dần.
Trên đường về, Tần Chiêu Chiêu mới dần hiểu ra.
Lục Trầm phản ứng mạnh như vậy chắc chắn vì những gì cô vừa nói. Có vẻ như giữa Trương Vi Vi và Dương Khang thật sự có chuyện. Nhưng đó là chuyện gì? Sao lại khiến Lục Trầm gấp gáp đến thế?
"Vâng, tôi làm bánh bao nhân hẹ trứng, nghĩ anh ấy bận rộn nên mang đến cho anh ấy một ít."
Dương Khang nhìn Trương Vi Vi đã gần ra đến cổng, ánh mắt trầm xuống, rồi nói nhanh: "Cô vào trong đi, tôi đi trước."
Chưa đợi Tần Chiêu Chiêu kịp đáp lời, anh ta đã vội vã rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Khang, Tần Chiêu Chiêu lẩm bẩm: "Anh ta đang theo dõi Trương Vi Vi sao? Chẳng lẽ giữa hai người này còn có chuyện gì nữa à? Nếu vậy thì đúng là phiền phức thật..."
Cô lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi tìm Lục Trầm.
Lục Trầm vừa bước ra khỏi văn phòng, trên tay cầm hộp cơm chuẩn bị đi đến căn tin. Khi thấy bóng dáng quen thuộc của vợ, anh sững người một chút, rồi nhanh chóng bước tới.
"Chiêu Chiêu, sao em lại đến đây?"
Tần Chiêu Chiêu giơ bình giữ nhiệt lên, mỉm cười: "Biết anh bận, không về ăn trưa được. Đúng lúc chị Mỹ Phượng tặng ít hẹ, em làm bánh bao mang đến cho anh này."
Vương Đức Thuận từ phía sau cũng bước ra, cười nói: "Doanh trưởng của chúng ta thật có phúc quá!"
Tần Chiêu Chiêu cười tươi: "Tiểu Vương, cậu ăn chung đi, tôi mang nhiều lắm."
Vương Đức Thuận cười cười, xua tay: "Thôi, dạ dày tôi không tốt, không ăn được hẹ. Hai người cứ ăn đi, tôi đến căn tin ăn chút cháo."
Nói rồi, cậu ta nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
Lục Trầm đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt từ Tần Chiêu Chiêu, giọng trầm ấm: "Đi, chúng ta vào trong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Hai người ngồi xuống trước bàn làm việc, Lục Trầm mở nắp bình giữ nhiệt, mùi hẹ thơm nức lập tức tỏa ra. Bánh bao vẫn còn nóng hổi, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Anh gắp một cái, cắn một miếng, chậm rãi nhai rồi gật đầu hài lòng: "Ngon lắm. Em cũng ăn một cái đi."
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, mỉm cười: "Em ăn rồi, anh cứ ăn đi."
Lục Trầm không nói gì, tiếp tục ăn từng miếng một, vẻ mặt đầy thư thái. Nhưng khi Tần Chiêu Chiêu nhớ lại chuyện lúc nãy, cô liền lên tiếng:
"Lúc đến đây, em có gặp Trương Vi Vi. Cô ta trông có vẻ vội vàng lắm. Em còn thấy bác sĩ Dương đi theo cô ta nữa. Anh nghĩ giữa họ có liên quan gì không?"
Đũa của Lục Trầm chững lại giữa không trung. Miếng bánh bao vừa gắp lên đến miệng lại bị anh đặt xuống.
Anh nhanh chóng đậy nắp bình giữ nhiệt, đứng dậy: "Chiêu Chiêu, em về trước đi. Anh có chút việc, đồ ăn cứ để đây, lát nữa anh sẽ quay lại ăn sau."
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn anh. Cô chưa kịp hỏi gì, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Nhưng thấy thái độ nghiêm túc của anh, cô không muốn cản trở, liền đứng dậy: "Vậy em về trước nhé. Anh nhớ cẩn thận."
Lúc này, Lục Trầm đã đi ra đến cửa.
"Em về một mình nhé, anh phải đi trước."
Nói xong, anh sải bước rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất dần.
Trên đường về, Tần Chiêu Chiêu mới dần hiểu ra.
Lục Trầm phản ứng mạnh như vậy chắc chắn vì những gì cô vừa nói. Có vẻ như giữa Trương Vi Vi và Dương Khang thật sự có chuyện. Nhưng đó là chuyện gì? Sao lại khiến Lục Trầm gấp gáp đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro