Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 336
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Cách Hạ Đông Hải cẩn trọng như vậy chứng tỏ vụ việc rất nghiêm trọng. Nếu không, ông đã nói hết qua điện thoại rồi.
Lục Trầm không muốn chờ đợi lâu hơn. Anh cần biết ngay lập tức.
"Được, tôi sẽ đến ngay."
"Ừ, tôi đợi cậu."
Đặt điện thoại xuống, Lục Trầm quay sang Vương Đức Thuận:
"Tôi có việc cần ra ngoài một lát. Cậu đến báo với phó doanh trưởng Chu, hôm nay anh ta sẽ chủ trì buổi học."
"Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Dứt lời, Lục Trầm rời văn phòng, lái xe Jeep thẳng đến Cục Công an Đông Lăng.
Một tiếng sau, anh có mặt tại văn phòng của Hạ Đông Hải.
Không mất thời gian chào hỏi, hai người đi thẳng vào vấn đề.
"Cục trưởng Hạ, đã tìm ra điều gì chưa?"
Hạ Đông Hải lấy ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho anh.
Lục Trầm từ chối:
"Tôi không hút thuốc."
Hạ Đông Hải thu lại, tự châm một điếu, hít một hơi rồi mới lên tiếng:
"Chúng tôi đã bí mật điều tra Lưu Ngọc Bảo, phát hiện anh ta có gửi số tiền lớn trong nhiều ngân hàng, tổng cộng lên đến hai trăm ngàn đồng."
Lục Trầm cau mày.
Hai trăm ngàn đồng?
Trong thời đại này, gia đình nào có một vạn đồng đã là giàu có, huống chi là số tiền khổng lồ như vậy.
Hạ Đông Hải tiếp tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Lương tháng của anh ta chỉ có một trăm ba mươi đồng, vợ lại ở nhà chăm con, không có thu nhập. Ngoại trừ tham ô, nhận hối lộ, không thể có cách nào kiếm được số tiền lớn đến vậy."
Lục Trầm lặng im vài giây, ánh mắt sắc bén.
Lưu Ngọc Bảo bị cụt một ngón tay, giống hệt A Khôn. Từ lâu, anh đã nghi ngờ gã chính là A Khôn.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm giọng nói:
"Liệu anh ta có thể chính là A Khôn không? Nếu đúng vậy, thì số tiền kia chính là câu trả lời rõ ràng nhất."
Hạ Đông Hải nhả ra một làn khói thuốc, giọng trầm xuống:
"Tôi cũng nghi ngờ chuyện này. Lưu Ngọc Bảo là người thân cận của thị trưởng, nắm trong tay không ít quyền lực ngầm. Nhưng dù có nhận hối lộ, anh ta cũng khó mà sở hữu một khoản tiền khổng lồ như vậy. Nếu thực sự dính dáng đến buôn lậu, bán hàng cấm hay những hoạt động phi pháp khác, thì số tiền đó không có gì lạ cả."
Anh nhấn mạnh:
"Việc này rất nghiêm trọng, chúng ta phải hành động thận trọng. Nếu sơ suất, e rằng sẽ tự chuốc họa vào thân."
Lục Trầm trầm ngâm, sau đó gật đầu:
"Vẫn nên báo cáo với Ban Thanh tra Kỷ Luật, để họ vào cuộc điều tra."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng cụ thể. Tôi cần thu thập thêm để đảm bảo an toàn."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Cuộc trò chuyện kết thúc. Khi rời khỏi Cục Công an thành phố Đông Lăng, trời đã xế chiều.
Lúc đi ngang qua cửa hàng hợp tác xã, Lục Trầm chậm lại, rồi dừng xe.
Anh vào trong, mua khá nhiều thực phẩm và đồ dùng thiết yếu.
Rời khỏi cửa hàng chưa được trăm mét, ánh mắt anh bỗng bị thu hút bởi một chiếc áo dạ màu đen treo trên giá trong một cửa hàng quần áo.
Chiếc áo này vừa nhìn đã khiến anh nghĩ ngay đến Chiêu Chiêu.
Nếu cô mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Chẳng cần suy nghĩ lâu, anh quyết định mua nó cho cô.
Anh đẩy cửa bước vào.
Lục Trầm không muốn chờ đợi lâu hơn. Anh cần biết ngay lập tức.
"Được, tôi sẽ đến ngay."
"Ừ, tôi đợi cậu."
Đặt điện thoại xuống, Lục Trầm quay sang Vương Đức Thuận:
"Tôi có việc cần ra ngoài một lát. Cậu đến báo với phó doanh trưởng Chu, hôm nay anh ta sẽ chủ trì buổi học."
"Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Dứt lời, Lục Trầm rời văn phòng, lái xe Jeep thẳng đến Cục Công an Đông Lăng.
Một tiếng sau, anh có mặt tại văn phòng của Hạ Đông Hải.
Không mất thời gian chào hỏi, hai người đi thẳng vào vấn đề.
"Cục trưởng Hạ, đã tìm ra điều gì chưa?"
Hạ Đông Hải lấy ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho anh.
Lục Trầm từ chối:
"Tôi không hút thuốc."
Hạ Đông Hải thu lại, tự châm một điếu, hít một hơi rồi mới lên tiếng:
"Chúng tôi đã bí mật điều tra Lưu Ngọc Bảo, phát hiện anh ta có gửi số tiền lớn trong nhiều ngân hàng, tổng cộng lên đến hai trăm ngàn đồng."
Lục Trầm cau mày.
Hai trăm ngàn đồng?
Trong thời đại này, gia đình nào có một vạn đồng đã là giàu có, huống chi là số tiền khổng lồ như vậy.
Hạ Đông Hải tiếp tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Lương tháng của anh ta chỉ có một trăm ba mươi đồng, vợ lại ở nhà chăm con, không có thu nhập. Ngoại trừ tham ô, nhận hối lộ, không thể có cách nào kiếm được số tiền lớn đến vậy."
Lục Trầm lặng im vài giây, ánh mắt sắc bén.
Lưu Ngọc Bảo bị cụt một ngón tay, giống hệt A Khôn. Từ lâu, anh đã nghi ngờ gã chính là A Khôn.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm giọng nói:
"Liệu anh ta có thể chính là A Khôn không? Nếu đúng vậy, thì số tiền kia chính là câu trả lời rõ ràng nhất."
Hạ Đông Hải nhả ra một làn khói thuốc, giọng trầm xuống:
"Tôi cũng nghi ngờ chuyện này. Lưu Ngọc Bảo là người thân cận của thị trưởng, nắm trong tay không ít quyền lực ngầm. Nhưng dù có nhận hối lộ, anh ta cũng khó mà sở hữu một khoản tiền khổng lồ như vậy. Nếu thực sự dính dáng đến buôn lậu, bán hàng cấm hay những hoạt động phi pháp khác, thì số tiền đó không có gì lạ cả."
Anh nhấn mạnh:
"Việc này rất nghiêm trọng, chúng ta phải hành động thận trọng. Nếu sơ suất, e rằng sẽ tự chuốc họa vào thân."
Lục Trầm trầm ngâm, sau đó gật đầu:
"Vẫn nên báo cáo với Ban Thanh tra Kỷ Luật, để họ vào cuộc điều tra."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng cụ thể. Tôi cần thu thập thêm để đảm bảo an toàn."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Cuộc trò chuyện kết thúc. Khi rời khỏi Cục Công an thành phố Đông Lăng, trời đã xế chiều.
Lúc đi ngang qua cửa hàng hợp tác xã, Lục Trầm chậm lại, rồi dừng xe.
Anh vào trong, mua khá nhiều thực phẩm và đồ dùng thiết yếu.
Rời khỏi cửa hàng chưa được trăm mét, ánh mắt anh bỗng bị thu hút bởi một chiếc áo dạ màu đen treo trên giá trong một cửa hàng quần áo.
Chiếc áo này vừa nhìn đã khiến anh nghĩ ngay đến Chiêu Chiêu.
Nếu cô mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Chẳng cần suy nghĩ lâu, anh quyết định mua nó cho cô.
Anh đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro