Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 323

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Tần Chiêu Chiêu nhìn vết m.á.u khô trên chiếc khăn, lòng dậy lên nhiều cảm xúc phức tạp. Cô không hối hận vì đã cứu Lý Kiều Kiều. Dù sao, mạng người vẫn là trên hết, mà với tư cách một bác sĩ, cô không thể làm ngơ trước người đang cận kề cái chết.

Nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ tha thứ.

Lý Kiều Kiều phải chịu trách nhiệm cho những gì cô ta đã làm.

"Chuyện này, chị biết là được rồi. Đừng nói ra ngoài."

Trương Mỹ Phượng bất bình: "Tiểu Tần, chuyện này không thể bỏ qua được! Nếu có lần một, chắc chắn sẽ có lần hai! Cô ta cứ luôn khiêu khích em, lỡ sau này lại bày ra trò khác thì sao? Phải để cô ta bị trừng phạt!"

Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào mắt Trương Mỹ Phượng, giọng kiên định: "Em biết phải làm gì. Chị yên tâm."

Nghe vậy, Trương Mỹ Phượng cũng không nói thêm nữa. Cô nhìn quanh sân, chợt đề nghị:

"Trời còn sớm, hay chúng ta tìm con rắn đó xem sao? Chắc nó vẫn còn loanh quanh đâu đây."

Tần Chiêu Chiêu cũng nghĩ vậy. Nếu con rắn vẫn còn trong sân nhà, nó sẽ là một mối nguy hiểm lớn.

Cô cầm lấy con d.a.o rựa, cùng Trương Mỹ Phượng cẩn thận tìm kiếm. Hai người lục soát từng góc sân, cả trong nhà kho cũng không bỏ sót, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng con rắn đâu.

Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ nó đã bò đi nơi khác rồi."

Tần Chiêu Chiêu cũng gật đầu. "Vậy thì tốt."

Trương Mỹ Phượng định quay lại với công việc, cười nói: "Hôm nay còn sớm, em trông Tiểu Bảo giúp chị, chị đi nhổ nốt cỏ ngoài đồng—"

Câu nói của cô bỗng khựng lại giữa chừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Gương mặt Trương Mỹ Phượng đột nhiên tái mét, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ.

Nhìn theo ánh mắt chị, Tần Chiêu Chiêu cũng đông cứng cả người. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân cô nổi da gà.

Ngay trên sợi dây phơi dưới mái hiên, một con rắn tam giác nhỏ đang cuộn mình. Màu sắc của nó gần như tiệp hẳn với màu dây, nên lúc nãy họ không hề phát hiện ra.

Điều đáng sợ hơn là…

Ngay bên dưới con rắn, Tiểu Bảo đang đứng chơi đùa, hoàn toàn không hay biết gì.

Con rắn tam giác ngẩng cao đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu bé, chiếc lưỡi mỏng thè ra liên tục, như đang quan sát con mồi.

Trương Mỹ Phượng run rẩy, chân tay gần như cứng đờ. Nhưng bản năng làm mẹ khiến cô gắng gượng, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Tiểu Bảo… con mau lại đây với mẹ."

Cậu bé ngước lên, đôi mắt hồn nhiên nhìn thẳng vào con rắn đang bò trên dây.

Tần Chiêu Chiêu nín thở, từng nhịp tim như nghẹn lại. Cô cố nhẹ giọng:

"Tiểu Bảo, đó là con rắn độc, nó có thể cắn người. Mau lại đây nào."

Nghe đến từ "cắn người", Tiểu Bảo chớp mắt, cuối cùng cũng chịu quay đầu lại.

Trương Mỹ Phượng sốt ruột gọi tiếp: "Mau đến với mẹ!"

Tiểu Bảo ngây thơ chầm chậm bước tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0