Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 312

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Lục Trầm không rời đi. Anh biết bọn tội phạm rất thận trọng, chúng có thể đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh.

Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ cũng hạ thấp. Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng, quần áo đủ dày để chống chọi với cái lạnh.

Trước khi rời đi, anh đã dặn Tần Chiêu Chiêu rằng tối nay có thể anh sẽ không về.

Vì vậy, cô không chờ đợi anh cùng ăn tối.

Tần Chiêu Chiêu ngồi trên giường, đôi mắt chăm chăm nhìn vào chiếc d.a.o lớn mà cô vừa mài sắc. Cô đặt nó ngay đầu giường, trong tầm với.

Khi trời vừa sập tối, cô khóa chặt cổng từ bên trong, sau đó vào phòng, chốt kỹ cửa và đóng kín cửa sổ. Mọi rèm cửa cũng được kéo kín mít.

Đề phòng mất điện, cô còn chuẩn bị sẵn một vài cây nến trên bàn.

Sau khi kiểm tra mọi thứ cẩn thận, cô mới lên giường. Nhưng dù đã nhắm mắt, cô vẫn không tài nào ngủ được.

Cả người cô căng thẳng, cứ hễ bên ngoài có tiếng động nhỏ, cô lập tức bật dậy lắng nghe.

Thời gian trôi qua chậm chạp.

Đến tận nửa đêm, Lục Trầm vẫn chưa về.

Nỗi lo lắng trong lòng cô càng ngày càng lớn. Nhưng cuối cùng, vì quá mệt mỏi, cô cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Tiếng gà gáy vang lên, kéo Tần Chiêu Chiêu ra khỏi giấc ngủ chập chờn.

Cô giật mình ngồi dậy, với tay lấy đồng hồ.

5 giờ sáng.

Căn phòng vẫn tối om, bên ngoài trời chưa sáng hẳn.

Cô bước xuống giường, khoác thêm áo rồi ra ngoài sân.

Không một bóng người.

Lục Trầm vẫn chưa về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Điều này có nghĩa là nhiệm vụ của anh chưa hoàn thành. Nếu không, anh nhất định đã quay về nhà.

Một cơn bất an dâng lên trong lòng cô.

Cô quay trở lại giường, cố gắng chợp mắt thêm một chút, nhưng lòng cứ thấp thỏm, không sao ngủ lại được. Đợi đến tận 7 giờ sáng, ánh nắng mới len lỏi vào phòng, cô mới rời giường.

Ra ngoài sân, cô đi một vòng kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận rằng đêm qua không có ai đột nhập. Sau đó, cô mới mở cổng.

Đứng trước cổng, cô nhìn dọc theo con đường dẫn vào khu nhà, hy vọng thấy bóng dáng quen thuộc.

Nhưng không.

Vẫn không có ai.

Khói bếp từ các căn nhà xung quanh bắt đầu bay lên, uốn lượn trong không khí se lạnh của buổi sáng.

Cô siết chặt bàn tay, cố gắng trấn tĩnh.

Lục Trầm rất giỏi, anh sẽ không sao đâu.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Tần Chiêu Chiêu tự nhủ như vậy, rồi xoay người vào bếp. Cô nhóm lửa, nấu cháo, hấp lại bánh rau từ hôm qua.

Từng phút trôi qua.

7 giờ 30.

Vẫn không thấy anh.

Đúng lúc này, Phương Mai đến tìm cô.

Không có tin tức của Lục Trầm, Tần Chiêu Chiêu chẳng còn tâm trí nào để đi làm. Nếu có cố gắng đến xưởng, cô cũng không thể tập trung vào công việc.

Cô quyết định đến doanh trại để hỏi thăm tình hình.

"Chị dâu, chồng em đi làm nhiệm vụ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa về, em lo quá. Em muốn đến doanh trại xem sao."

Phương Mai hiểu cảm giác này. Nếu chồng cô ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cũng sẽ thấp thỏm không yên. Nhìn quầng thâm dưới mắt Tần Chiêu Chiêu, cô biết rõ người trước mặt mình đã mất ngủ cả đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0