Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 243
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tần Chiêu Chiêu đưa mắt nhìn quanh, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc bén: "Mặc gì là quyền của mỗi người. Tôi đến làm việc thì không được mặc trang phục mình thích sao? Tôi không cần phải ăn mặc giống hệt như cô. Nhà cô ở cạnh biển à, mà quản rộng thế?"
Lời nói thẳng thừng của cô khiến Lưu Thúy Phương sa sầm mặt.
Phương Mai lúc này cũng đã bước tới, vừa nghe Tần Chiêu Chiêu đáp trả liền nổi giận thay, không chút do dự đứng chắn trước mặt cô, lớn tiếng: "Tôi thấy là cô đang ghen tị vì người ta mặc đẹp và xinh hơn cô đúng không? Trang phục của cô ấy gọn gàng, chỉ là màu sắc có chút nổi bật hơn thôi, vậy mà lại bị gán là bại hoại thuần phong mỹ tục à?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lưu Thúy Phương tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phương Mai: "Cô là ai? Liên quan gì đến cô?"
Phương Mai khoanh tay, cười khẩy: "Dĩ nhiên là chẳng liên quan đến tôi, nhưng tôi chỉ là người qua đường muốn nói một câu công bằng. Ở đây ai cũng có chính kiến, vậy mọi người thử đánh giá xem, tôi nói có đúng không?"
Câu hỏi của Phương Mai làm bầu không khí trở nên sôi nổi. Không ai muốn bị coi là kẻ thiếu công bằng. Dù có một số người tư tưởng cổ hủ, không thích cách ăn mặc của Tần Chiêu Chiêu, nhưng ngay lúc này, chẳng ai dám lên tiếng ủng hộ Lưu Thúy Phương.
Có người khẽ gật đầu: "Đúng đấy, chỉ là trang phục sáng sủa một chút, sao có thể liên quan đến bại hoại thuần phong mỹ tục được chứ?"
Một người khác lên tiếng phụ họa: "Cô ấy còn trẻ, ăn mặc sáng sủa có gì là không tốt? Chúng ta nhìn còn thấy vui mắt nữa là, sao lại phải nói xấu sau lưng người ta như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lại có người châm chọc: "Chẳng qua là ghen tị vì cô ấy vừa trẻ vừa đẹp thôi, không chối cãi được."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lưu Thúy Phương càng thêm khó coi. Bị dồn ép, cô ta nghiến răng, đột nhiên hạ giọng cười lạnh: "Mọi người có biết cô ta là người như thế nào không? Nếu tôi nói ra, đảm bảo sẽ khiến mọi người kinh ngạc đến tròn mắt."
Lời này vừa thốt ra, đám đông xung quanh xôn xao, tò mò chờ xem cô ta định nói gì.
Lý Kiều Kiều đứng ở phía sau cũng nghe rõ từng câu từng chữ, vừa liếc mắt đã thấy vẻ mặt Lý Khánh Mai trong đám đông trở nên lạnh lẽo.
Cô ta hoảng hốt nhận ra, nếu để Lưu Thúy Phương nói ra chuyện của Tần Chiêu Chiêu, e rằng chính bản thân mình cũng sẽ bị liên lụy. Nghĩ vậy, cô ta vội vàng tiến lên, kéo tay Lưu Thúy Phương, thấp giọng nói: "Sắp đến giờ làm rồi, mau vào thôi."
Lưu Thúy Phương vốn luôn xu nịnh Lý Kiều Kiều, thấy cô ta ra hiệu thì lập tức hiểu rằng chuyện này không nên nói tiếp. Cô ta hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu, giọng mỉa mai: "Tôi cho cô chút thể diện đấy."
Nhưng Tần Chiêu Chiêu không để yên, cô cười nhạt, cất giọng dõng dạc: "Đừng đi vội. Tôi không cần cô cho thể diện. Cô biết gì thì cứ nói hết ra cho mọi người nghe đi."
Lưu Thúy Phương vốn đã định bỏ qua, nhưng bị Tần Chiêu Chiêu chặn lại, cơn giận trong lòng bùng lên. Cô ta gằn giọng: "Tần Chiêu Chiêu, đừng tưởng tôi nể tình mà cô không biết điều! Chẳng lẽ cô còn tự hào về những việc mình đã làm sao? Kiều Kiều, đừng cản tôi, cô ta đã không cần mặt mũi, chúng ta không cần phải giữ thể diện cho cô ta."
Lời nói thẳng thừng của cô khiến Lưu Thúy Phương sa sầm mặt.
Phương Mai lúc này cũng đã bước tới, vừa nghe Tần Chiêu Chiêu đáp trả liền nổi giận thay, không chút do dự đứng chắn trước mặt cô, lớn tiếng: "Tôi thấy là cô đang ghen tị vì người ta mặc đẹp và xinh hơn cô đúng không? Trang phục của cô ấy gọn gàng, chỉ là màu sắc có chút nổi bật hơn thôi, vậy mà lại bị gán là bại hoại thuần phong mỹ tục à?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lưu Thúy Phương tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phương Mai: "Cô là ai? Liên quan gì đến cô?"
Phương Mai khoanh tay, cười khẩy: "Dĩ nhiên là chẳng liên quan đến tôi, nhưng tôi chỉ là người qua đường muốn nói một câu công bằng. Ở đây ai cũng có chính kiến, vậy mọi người thử đánh giá xem, tôi nói có đúng không?"
Câu hỏi của Phương Mai làm bầu không khí trở nên sôi nổi. Không ai muốn bị coi là kẻ thiếu công bằng. Dù có một số người tư tưởng cổ hủ, không thích cách ăn mặc của Tần Chiêu Chiêu, nhưng ngay lúc này, chẳng ai dám lên tiếng ủng hộ Lưu Thúy Phương.
Có người khẽ gật đầu: "Đúng đấy, chỉ là trang phục sáng sủa một chút, sao có thể liên quan đến bại hoại thuần phong mỹ tục được chứ?"
Một người khác lên tiếng phụ họa: "Cô ấy còn trẻ, ăn mặc sáng sủa có gì là không tốt? Chúng ta nhìn còn thấy vui mắt nữa là, sao lại phải nói xấu sau lưng người ta như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lại có người châm chọc: "Chẳng qua là ghen tị vì cô ấy vừa trẻ vừa đẹp thôi, không chối cãi được."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lưu Thúy Phương càng thêm khó coi. Bị dồn ép, cô ta nghiến răng, đột nhiên hạ giọng cười lạnh: "Mọi người có biết cô ta là người như thế nào không? Nếu tôi nói ra, đảm bảo sẽ khiến mọi người kinh ngạc đến tròn mắt."
Lời này vừa thốt ra, đám đông xung quanh xôn xao, tò mò chờ xem cô ta định nói gì.
Lý Kiều Kiều đứng ở phía sau cũng nghe rõ từng câu từng chữ, vừa liếc mắt đã thấy vẻ mặt Lý Khánh Mai trong đám đông trở nên lạnh lẽo.
Cô ta hoảng hốt nhận ra, nếu để Lưu Thúy Phương nói ra chuyện của Tần Chiêu Chiêu, e rằng chính bản thân mình cũng sẽ bị liên lụy. Nghĩ vậy, cô ta vội vàng tiến lên, kéo tay Lưu Thúy Phương, thấp giọng nói: "Sắp đến giờ làm rồi, mau vào thôi."
Lưu Thúy Phương vốn luôn xu nịnh Lý Kiều Kiều, thấy cô ta ra hiệu thì lập tức hiểu rằng chuyện này không nên nói tiếp. Cô ta hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu, giọng mỉa mai: "Tôi cho cô chút thể diện đấy."
Nhưng Tần Chiêu Chiêu không để yên, cô cười nhạt, cất giọng dõng dạc: "Đừng đi vội. Tôi không cần cô cho thể diện. Cô biết gì thì cứ nói hết ra cho mọi người nghe đi."
Lưu Thúy Phương vốn đã định bỏ qua, nhưng bị Tần Chiêu Chiêu chặn lại, cơn giận trong lòng bùng lên. Cô ta gằn giọng: "Tần Chiêu Chiêu, đừng tưởng tôi nể tình mà cô không biết điều! Chẳng lẽ cô còn tự hào về những việc mình đã làm sao? Kiều Kiều, đừng cản tôi, cô ta đã không cần mặt mũi, chúng ta không cần phải giữ thể diện cho cô ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro