Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 238
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tần Chiêu Chiêu chần chừ một lát rồi nói: "Được, hôm nay em sẽ thử hỏi lại xem chồng cô ấy tên gì."
Cô ngước nhìn Lục Trầm, ánh mắt đầy lo lắng: "Lục Trầm, nếu đúng là anh ta bạo hành vợ, anh có thể giúp Dương Tiểu Yến được không?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm đặt đũa xuống, giọng trầm ổn: "Chuyện này còn chưa rõ ràng, tất cả chỉ là phỏng đoán của chúng ta. Nếu có bằng chứng và cô ấy chịu đến đơn vị của chồng để khiếu nại, anh ta chắc chắn sẽ bị xử lý. Nhưng nếu không có chứng cứ, chúng ta chẳng thể làm gì ngoài việc giáo dục chính trị."
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy chuyện này thật khó khăn. Cô thở dài: "Em thấy Dương Tiểu Yến sẽ không bao giờ tố cáo chồng đâu. Cô ấy bị đánh đến mức thâm tím mặt mày mà vẫn nói là do tự ngã."
Lục Trầm nhìn cô một lúc rồi bình tĩnh nói: "Nếu cô ấy không muốn thay đổi hoàn cảnh, thì chẳng ai có thể giúp được. Đôi khi, lòng tốt của em không phải điều người khác muốn. Nếu một ngày nào đó cô ấy thực sự cầu cứu em, lúc đó em giúp, mới là sự cứu giúp thật sự."
Tần Chiêu Chiêu im lặng, cô hiểu những gì anh nói đều có lý. Một người nếu không tự muốn thoát ra khỏi đau khổ, thì dù có giúp cũng chỉ là nhất thời.
"Vâng, em hiểu phải làm gì rồi."
Ăn xong, tinh thần của cô đã khá hơn nhiều, chỉ là một số chỗ trên cơ thể vẫn còn hơi đau nhức. Lục Trầm đứng dậy, dọn dẹp bát đũa rồi nhìn cô: "Còn sớm mà, em vào nghỉ thêm chút nữa đi."
Tần Chiêu Chiêu cũng không khách sáo, mỉm cười: "Được, vậy thì làm phiền ông xã nhé. Em đi nghỉ thêm một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe hai chữ "ông xã" phát ra từ miệng cô, Lục Trầm sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc. Anh nhìn cô chằm chằm: "Em vừa gọi anh là gì?"
Tần Chiêu Chiêu khẽ cười, tinh nghịch nhìn anh: "Anh không thích sao?"
Lục Trầm lập tức đặt bát xuống, không kìm được mà đưa tay ôm lấy cô, nụ cười rạng rỡ trên môi: "Thích chứ! Em gọi lại lần nữa đi."
Cô nhẹ giọng, mềm mại gọi: "Ông xã."
Không thể kìm lòng được nữa, Lục Trầm cúi xuống, nâng khuôn mặt cô lên rồi đặt một nụ hôn thật mạnh lên môi cô.
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy đôi môi mình chắc chắn đã bị hôn đến sưng đỏ, tê rần. Cô chu môi, nhăn mặt giả vờ giận dỗi: "Anh nhìn xem, môi em có sưng không? Nếu lát nữa đi làm mà người ta thấy, chắc chắn sẽ bị cười cho mà xem."
Lục Trầm nhìn cô đầy ý cười, giọng trêu chọc: "Như vậy càng đẹp hơn mà."
"Anh cố ý, đúng không?"
Lục Trầm vội vàng xua tay: "Không phải cố ý đâu, chỉ là không kiềm chế được thôi. Nếu ai hỏi, em cứ nói là bị bỏng do uống nước nóng."
Tần Chiêu Chiêu bị lý do ngớ ngẩn của anh làm cho bật cười: "Anh nghĩ người ta sẽ tin sao? Đã lớn thế này rồi mà còn bị bỏng khi uống nước nóng, phải ngốc lắm mới như vậy chứ."
Cô ngước nhìn Lục Trầm, ánh mắt đầy lo lắng: "Lục Trầm, nếu đúng là anh ta bạo hành vợ, anh có thể giúp Dương Tiểu Yến được không?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm đặt đũa xuống, giọng trầm ổn: "Chuyện này còn chưa rõ ràng, tất cả chỉ là phỏng đoán của chúng ta. Nếu có bằng chứng và cô ấy chịu đến đơn vị của chồng để khiếu nại, anh ta chắc chắn sẽ bị xử lý. Nhưng nếu không có chứng cứ, chúng ta chẳng thể làm gì ngoài việc giáo dục chính trị."
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy chuyện này thật khó khăn. Cô thở dài: "Em thấy Dương Tiểu Yến sẽ không bao giờ tố cáo chồng đâu. Cô ấy bị đánh đến mức thâm tím mặt mày mà vẫn nói là do tự ngã."
Lục Trầm nhìn cô một lúc rồi bình tĩnh nói: "Nếu cô ấy không muốn thay đổi hoàn cảnh, thì chẳng ai có thể giúp được. Đôi khi, lòng tốt của em không phải điều người khác muốn. Nếu một ngày nào đó cô ấy thực sự cầu cứu em, lúc đó em giúp, mới là sự cứu giúp thật sự."
Tần Chiêu Chiêu im lặng, cô hiểu những gì anh nói đều có lý. Một người nếu không tự muốn thoát ra khỏi đau khổ, thì dù có giúp cũng chỉ là nhất thời.
"Vâng, em hiểu phải làm gì rồi."
Ăn xong, tinh thần của cô đã khá hơn nhiều, chỉ là một số chỗ trên cơ thể vẫn còn hơi đau nhức. Lục Trầm đứng dậy, dọn dẹp bát đũa rồi nhìn cô: "Còn sớm mà, em vào nghỉ thêm chút nữa đi."
Tần Chiêu Chiêu cũng không khách sáo, mỉm cười: "Được, vậy thì làm phiền ông xã nhé. Em đi nghỉ thêm một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe hai chữ "ông xã" phát ra từ miệng cô, Lục Trầm sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc. Anh nhìn cô chằm chằm: "Em vừa gọi anh là gì?"
Tần Chiêu Chiêu khẽ cười, tinh nghịch nhìn anh: "Anh không thích sao?"
Lục Trầm lập tức đặt bát xuống, không kìm được mà đưa tay ôm lấy cô, nụ cười rạng rỡ trên môi: "Thích chứ! Em gọi lại lần nữa đi."
Cô nhẹ giọng, mềm mại gọi: "Ông xã."
Không thể kìm lòng được nữa, Lục Trầm cúi xuống, nâng khuôn mặt cô lên rồi đặt một nụ hôn thật mạnh lên môi cô.
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy đôi môi mình chắc chắn đã bị hôn đến sưng đỏ, tê rần. Cô chu môi, nhăn mặt giả vờ giận dỗi: "Anh nhìn xem, môi em có sưng không? Nếu lát nữa đi làm mà người ta thấy, chắc chắn sẽ bị cười cho mà xem."
Lục Trầm nhìn cô đầy ý cười, giọng trêu chọc: "Như vậy càng đẹp hơn mà."
"Anh cố ý, đúng không?"
Lục Trầm vội vàng xua tay: "Không phải cố ý đâu, chỉ là không kiềm chế được thôi. Nếu ai hỏi, em cứ nói là bị bỏng do uống nước nóng."
Tần Chiêu Chiêu bị lý do ngớ ngẩn của anh làm cho bật cười: "Anh nghĩ người ta sẽ tin sao? Đã lớn thế này rồi mà còn bị bỏng khi uống nước nóng, phải ngốc lắm mới như vậy chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro